Chông gai hành trình xin việc của một bà nội trợ!

Chông gai hành trình xin việc của một bà nội trợ!

 

Tôi tốt nghiệp Đại học Thương Mại chuyên ngành quản trị doanh nghiệp thương mại năm 2008, đến nay là 7 năm kể từ khi cầm tấm bằng tốt nghiệp tôi mới bắt đầu đi xin việc làm.

Tại sao tốt nghiệp xong mà tôi không đi làm ngay? Lý do cũng rất đơn giản, tôi lập gia đình ngay khi học năm cuối đại học, sau đó lu bù với công việc nhà, làm mẹ làm vợ, chăm sóc gia đình. Sinh cháu nhỏ được 3 tuổi thì tôi có bé thứ 2, cứ như thế tôi ở nhà đảm nhận vị trí nội trợ để chồng đi làm. Mọi người phụ nữ ở nhà đều biết, công việc nhà là trăm thứ việc không tên, cộng với hai đứa con nhỏ, tôi không thể vừa đi làm vừa chăm sóc bọn trẻ được.

Nhiều khi thấy bạn bè học cùng đi làm công sở, thuê người giúp việc chăm con, rồi có những bước tiến trong sự nghiệp, tự tin và tự hào với sự nghiệp và gia đình, tôi cũng thấy chạnh lòng, nhưng nghĩ đến việc xin việc làm, rồi lương ba cọc ba đồng chẳng đủ để thuê người giúp việc, mà nếu có thuê thì tôi cứ cảm thấy không an tâm khi có người lạ đến ở và chăm sóc con cái, gia đình của mình, nhìn chung thì người ta cũng vì tiền mà làm chứ không phải yêu thương quý mến gì, làm sao mà bằng mình chăm con và chăm gia đình được! Cứ suy đi tính lại như thế, 7 năm qua tôi cất mảnh bằng trong tủ và ở nhà tình nguyện làm bà mẹ bỉm sữa.

Chông gai hành trình xin việc của một bà nội trợ!

Làm bà nội trợ, có cái an tâm, nhưng cũng nhiều cái buồn phiền. Nhất là mỗi khi họp lớp, mọi người hỏi “dạo này làm gì?”, tôi bảo “làm nội trợ” hoặc “ở nhà chồng nuôi” là y như rằng có không ít bạn bè nhìn tôi ở chiếu dưới, họ kể cho nhau nghe họ thành đạt thế nào, thăng chức ra sao, một tháng thu nhập tiền chục tiền trăm, rồi thì chuyện đồng nghiệp, chuyện công ty khiến tôi cảm thấy mình trở nên tụt hậu, lạc lõng. Những lúc như thế tôi chỉ muốn thoát khỏi cái áo nội trợ, ăn bám chồng để có thể tự tin hơn trong giao tiếp xã hội.

Con đầu cũng vào lớp 1, đứa thứ thì học mẫu giáo lớn, tôi nói chuyện với chồng về chuyện mình muốn đi làm văn phòng cho đỡ tụt hậu với bạn bè và có thu nhập để tự tin hơn. Chồng tôi đồng ý và bảo tôi vào công ty anh làm (chồng tôi mở công ty riêng) nhưng tôi không muốn hai vợ chồng làm chung, tôi muốn tự đi xin việc để xem khả năng của mình đến đâu. Và tôi đã vỡ mộng ở tuổi 30 với hành trình xin việc đầy gian nan của mình…

Mang CV rải khắp nơi trên mạng với tấm bằng cử nhân quản trị kinh doanh loại khá, kinh nghiệm bằng 0, có giải thích lý do là ở nhà nội trợ và…bặt vô âm tín, chẳng có một nhà tuyển dụng nào mời tôi phỏng vấn.

Không bỏ cuộc, tôi tìm kiếm những công ty nhỏ đang muốn tuyển nhân viên hành chính làm lễ tân, tôi có kĩ năng tin học tốt, tiếp thu và học hỏi nhanh nên tôi nghĩ mình sẽ làm được công việc này. Có vài công ty gọi điện mời tôi đến phỏng vấn, tôi hào hứng chuẩn bị đủ mọi phương án để trả lời những câu hỏi hóc búa từ nhà tuyển dụng và cả việc tại sao 7 năm tốt nghiệp mà kinh nghiệm bằng 0 của mình nữa…Đến nơi, tôi thất vọng toàn tập khi những công ty tuyển dụng chỉ là những văn phòng ọp ẹp, mở ra kiểu rất mập mờ, đến khi phỏng vấn thì cứ hỏi những chuyện như có muốn kiếm tiền nhiều không, xây dựng mạng lưới kinh doanh này nọ…tôi biết ngay vớ phải đường dây đa cấp nên chuồn lẹ.

Có 2 công ty có vẻ hợp lý thì lại chê tuổi tác tôi bị dừ với vị trí lễ tân, tôi trả lời họ là người làm được việc chứ tuổi tác chẳng nói lên vấn đề gì thì họ bảo lễ tân là bộ mặt công ty nên không thể tuyển một người “cao tuổi” vào vị trí đó. 30 tuổi – bị xếp vào hội “người cao tuổi”, tôi chẳng biết nên khóc hay cười nữa…

Cho đến khi tôi bắt đầu chán nản, hoang mang với chính bản thân mình rằng “mình thực sự là một kẻ vô dụng, mình chỉ hợp làm bà mẹ bỉm sữa thôi sao?” mọi nơi đều cần kinh nghiệm, nhưng mình không có, cần kĩ năng, mình chưa có, vậy mình có thể làm gì đây với cái bằng đại học 7 năm không sử dụng này? Tôi giấu đi cái hoang mang, bế tắc của mình không cho chồng biết mỗi khi anh hỏi tình hình xin việc đến đâu? Cuối cùng, ơn giời có một công ty đã mời tôi đến phỏng vấn. Đó là một vị trí tư vấn bán hàng cho một nhãn hiệu dành cho trẻ em, một công việc mà tôi rất thạo với kinh nghiệm chăm hai nhóc ở nhà và các cháu họ hàng.

Chông gai hành trình xin việc của một bà nội trợ!

Khi phỏng vấn, thú thực ban đầu tôi thấy hơi thất vọng thì đó là công việc rất chân tay mồm miệng, nhưng càng phỏng vấn trao đổi tôi càng cảm thấy công việc đó thực sự hợp với mình và mình có thể làm tốt, đây sẽ là bước đệm cho công việc của một bà nội trợ 7 năm ở nhà như tôi. Và tôi được nhận sau cuộc phỏng vấn 30 phút thảo luận xung quanh vấn đề chăm sóc trẻ em.

Tôi làm việc được 4 tháng rồi, kết thúc thời gian thử việc và được làm chính thức, được làm tổ trưởng tổ bán hàng sau hai tháng, vì các bạn làm cùng đa số là các bạn trẻ chưa lập gia đình nên kinh nghiệm tư vấn không thể bằng tôi được. Đi làm, mức lương chỉ đủ để thuê người giúp việc nhà nhưng tôi vui lắm, về nhà là ríu rít với chồng con, kể về chuyện bán hàng gặp gỡ người này người kia, bạn bè đồng nghiệp, chồng tôi thấy tôi hoạt bát vui vẻ thì cũng vui mừng bảo “biết thế cho đi làm lâu rồi cho phấn khởi, ở nhà nhiều lại bị đần hết cả người đi!”.

Linh Lan
 

 

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.