Có những nỗi đau mang tên “tình nhân”…

Có những nỗi đau mang tên “tình nhân”…

Ai đó vẫn nghĩ là “tình nhân” hẳn sẽ được người đàn ông kia yêu thương hơn người vợ mà anh ta đang cắm sừng ở nhà, nhưng nào ai biết… Khi là “tình nhân”, ngay cả khi nàng nằm trong chăn ấm, vùi lòng trong thềm ngực người tình, con tim nàng vẫn đau nhói, vỡ vụn vì những cái lẽ mà chỉ có tình nhân mới thấu…

Có nhiều loại tình ái được xếp vào trạng thái “tình nhân”. Vì tình  – vì tiền – vì dục vọng…Nhưng tôi vẫn nghĩ, “tình nhân” vốn là từ chỉ dành cho người yêu nhau, những thứ như “tiền – sinh lý” nó không nằm trong phạm trù yêu thương. Nhưng dù có ngàn vạn lý do ngụy biện thì tình nhân vẫn chỉ là người thứ ba, kẻ đang tâm phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác. Dù cho cái mà người ta vẫn nghĩ là “hạnh phúc” ấy nó đã nát bét ra từ đời nào rồi, nhưng thói đời luôn bênh vực những thứ chính danh, ấy là “vợ”  – người đàn bà đã được công nhận, đã và đang đứng tên trên tờ hôn thú.

Có những nỗi đau mang tên “tình nhân”…

Vậy nên, dù nàng có là hoa là ngọc, dù nàng thông thái tài trí hơn người, dù nàng có nhân hậu vị tha, nếu nàng chọn con đường trở thành  tình nhân, thì nàng vẫn chỉ là một ả hồ ly tinh trong mắt người phàm, dù cho nàng là một người đàn bà xứng đáng để được yêu thương như bao nhiêu người đàn bà khác…

Làm tình nhân, nàng bỗng dưng trở thành một người đàn bà “biết thân biết phận”, luôn phải học cách chấp nhận những rào cản vô hình mà ở cương vị của một người đàn bà bình thường có lẽ chẳng ai muốn thế “đừng gọi anh khi anh đang ở nhà…” câu thoại muôn đời mà người đàn ông ngoại tình nói với tình nhân của mình, nàng mỉm cười và học cách chấp nhận những điều bất thường một cách bình thường, đau lắm nhưng vẫn phải mỉm cười, vì sao? Vì yêu chứ còn vì sao nữa…

Làm tình nhân, bỗng chốc nàng phải loại đi những cái “quyền” mà một người đàn bà bình thường đều có: Quyền được ghen tuông! Ghen tuông, có khi nó là biểu hiện của thói ích kỉ, tự ti, nhưng nó cũng là biểu hiện của tình yêu, của ham muốn chiếm hữu.

Khi yêu, có ai mà không muốn người đó thuộc về mình, là một, là riêng, là duy nhất? Ai đó bảo “chỉ có người thiếu tự tin mới ghen, yêu là phải để cho người yêu mình tự do, không chiếm hữu, đấy mới là yêu thực sự!”. Quên ngay cái mớ lý thuyết vớ vẩn ấy đi, cái gã nào nghĩ ra cái chân lý này thì một là gã chẳng bao giờ yêu ai thật lòng, hai là chẳng ai yêu gã thật lòng nên gã mới tự sướng ra cái chân lý ngạo ngược vớ vẩn vậy…

Tình yêu luôn nảy sinh ham muốn chiếm hữu, đó là quy luật không cần phải chứng minh. Nhưng là tình nhân, nàng buộc phải bỏ đi cái quyền được ghen tuông với người đàn bà khác, thậm chí nếu người đàn ông của nàng là kẻ đào hoa, không chỉ có nàng, có vợ mà còn bao bóng hồng khác vây quanh, thì nàng cũng nên ý thức được vị trí hiện tại của mình mà kìm cái nỗi nảy sinh chiếm hữu chính đáng ấy, vì nàng là “tình nhân”, nàng không phải là vợ, và vì thế nàng không có quyền ghen chính danh hay tỏ ý không hài lòng…

“Tình nhân” – là nàng phải giấu đi cái nhớ nhung quay quắt, khốn khổ khi chăn vừa ấm, tim chưa kịp sưởi thì người đàn ông tưởng là của nàng đã phải về với tổ ấm, với chính danh, còn nàng…miệng cười đấy “Em ổn, em không sao!” nhưng tim thì vỡ vụn, những cái khoảng trống trong lòng bị cái chính danh ào đến đâm xuyên qua, nhức nhối, khốn khổ nhưng nàng vẫn phải học cách chấp nhận, vì nàng đơn giản chỉ là tình nhân…

Có những nỗi đau mang tên “tình nhân”…

“Tình nhân”  – Thương lắm chứ chẳng đáng trách đâu, ai từng là tình nhân thật sự, một người tình có đầy đủ tư chất để yêu và được yêu mới thấu cái nỗi bi ai, nhức nhối, thống khổ của một tình yêu bí mật, nơi mà chỉ có nàng với nỗi trống hoác, những phân vân, nghi ngờ, những dằn vặt, lưỡng lự, những ham muốn điên cuồng nhưng phải nhấn chìm nó xuống tận đáy tâm hồn chỉ vì một chữ yêu…

“Tình nhân”  – Khổ lắm chứ sướng gì! Bỏ qua những cô người tình đến với đàn ông vì tiền, vì dục vọng, nàng đến với người đàn ông ấy bởi một chữ “tình” đơn thuần không lý lẽ, yêu thì cần gì lý lẽ, nó luôn là sự đồng điệu…Nhưng khốn nạn ở chỗ, cái đồng điệu ấy là chẳng phải là thứ đáng hoan nghênh dù cuộc đời con người ta có khi tìm cả đời chẳng thấy, nó vẫn là thứ cần phải giấu diếm, đến môi son sau khi vừa hôn cũng phải quẹt vội, lau sạch để bước ra ánh sáng về với chính danh, cái chính danh mà người đàn ông ấy muốn ngộp thở nhưng vì cái lẽ đời mà chẳng dám buông, dám bỏ…

Có những nỗi đau mang tên “tình nhân”…

Làm tình nhân, đau lắm chứ vui gì… Người đàn ông tưởng là của nàng nhưng chẳng phải là của nàng đang bước vội trước mắt nàng, một con đường nhỏ liêu xiêu, gập ghềnh, nàng bỗng thấy mình đơn độc đến lạ. Ước gì anh dừng lại, quay lại nhìn nàng, nắm tay nàng giữa phố đông… Nhưng anh vẫn bước, và nàng vẫn theo sau, nhìn cái dáng lừng lững của anh, nàng chẳng thể chạm, chẳng dám chạm, cứ bước theo sau và nhìn, nhìn anh về với chính danh…

Ai đó bảo “khổ thế thì bỏ quách đi, yêu làm gì cho khổ…”, nếu vạn vật trên đời đều như một bài toán 1+1=2 thì “tình nhân” có lẽ chẳng bao giờ phải đau đớn vì tình đến như thế…mà những ai đã và đang từng yêu đều hiểu,  tình yêu thì luôn là một bài toán sai đáp số…

Đinh Vũ Hải Băng
 

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.