Đau đớn tột cùng khi nhìn thấy chồng đi cùng người phụ nữ trẻ ngay “ca trực” đầu năm

Đau đớn tột cùng khi nhìn thấy chồng đi cùng người phụ nữ trẻ ngay

Một năm cũ khép lại, năm mới bước sang, đáng lẽ tôi phải hân hoan, vui mừng vì đang ấp ủ biết bao dự định lớn, biết bao điều hi vọng. Nhưng ngược lại tất cả, trong tôi giờ đây chỉ là nỗi buồn, sự tủi thân, hoài nghi và hờn dỗi. Tôi mất niềm tin vào người chồng đầu gối tay ấp bao lâu và một thời tôi vẫn tôn thờ, ngưỡng mộ và tự hào. Mọi ký ức, suy nghĩ tốt đẹp của tôi về anh bay biến, tình yêu và sự ngưỡng mộ bỗng trở thành sự thù hận, coi thường ngay từ cái giây phút tôi nhìn thấy anh ôm eo, mở cửa xe cho người phụ nữ ấy bước vào.

Ngày giáp tết vừa rồi, gia đình tôi có chuyện hiếu, biết rằng phải kiêng cho mọi người nên chúng tôi quyết định những ngày đầu năm không đi chúc tết, chỉ ở nhà, đi chùa và đến mùng 3 mới đi chúc tết họ hàng, bạn bè. Vì vậy chồng tôi chiều 30 tết thông báo, anh sẽ trực tết hết ngày mùng 1 để anh em nghỉ, rồi mùng 2 trở đi sẽ có người khác thay ca, để cả gia đình tôi đi chúc tết cùng nhau. Ban đầu, tôi hơi buồn, vì giao thừa mẹ con tôi lại phải ở một mình, còn anh phải trực ở cơ quan. Nhưng rồi nghĩ lại, đằng nào nhà mình cũng kiêng, không đi đâu mùng 1, anh trực trước, những ngày sau lại được nghỉ. Tôi cũng gật đầu đồng ý. Rồi mẹ con tôi quyết định, mùng 1 hai mẹ con sẽ đi chùa, cầu sức khỏe, bình an cho gia đình, đợi mùng 2 trở đi bố nghỉ cả gia đình sẽ quây quần với nhau.

Giữa đám đông họ vẫn nắm chặt tay như sợ lạc mất nhau

Đúng như dự định, chồng tôi vắng nhà còn mẹ con tôi đi chùa. Năm nay, thời gian rỗi nhiều nên mẹ con tôi chở nhau đi chùa xa ở ngoại thành, thay vì đi chùa gần nhà như mọi khi. Sau khi lễ lạt xong, quay trở ra chỗ gửi xe, tôi vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, đến biển số cũng giống hệt xe của nhà mình. Nhưng ngặt nỗi, xe nhà tôi chồng đang đi trực ở cơ quan cơ mà. Tôi thoáng chút giật mình nhưng rồi tĩnh tâm lại, tôi nhận ra chồng mình đang nói dối. Tôi gọi điện cho anh hỏi trực tết có buồn không thì chồng vẫn nói ở cơ quan một mình vui sao được, mong hết ngày để có người thay về với hai mẹ con. Nghe xong điện thoại của chồng, nước mắt tôi cứ thế chảy ra chẳng ngăn nổi. Con gái tôi ngây ngô, chẳng hiểu gì cứ tưởng mẹ bị bụi vào mắt thật. Tôi choáng váng, mệt mỏi vô cùng, chẳng bước nổi chân nữa. Hai mẹ con tìm được một cái ghế đá ngồi nghỉ, tôi vừa muốn lấy lại tinh thần, vừa muốn đợi xem, anh đi chùa cùng ai. Mất gần 1 tiếng đồng hồ, tôi cũng đợi được chồng mình ra xe. Đi cùng anh là một phụ nữ trẻ hơn tôi vài tuổi, ăn mặc sành điệu, khuôn mặt thanh tú, đài các. Họ khoác tay tình tứ, giữa đám đông vẫn nắm chặt tay như sợ lạc mất nhau. Nhìn nụ cười viên mãn, hạnh phúc và cử chỉ chốc chốc anh lại quay sang nhìn người phụ nữ ấy cười lòng tôi đau như có ai cắt. Tôi ôm ghì con gái vào lòng, vừa để cho mình đỡ chông chênh, vừa để con quay mặt sang phía khác, sợ con nhìn thấy gọi bố. Tôi thẫn thờ, nhìn theo chồng và người phụ nữ ấy bước lên xe, đóng cửa và phóng đi. Tôi không hiểu nổi, khi ấy sao tôi không chạy đến, vạch mặt hai con người giả dối ấy nữa, tôi chỉ biết mình đau lắm, chẳng thở nổi, như có ai bóp nghẹt trái tim vậy.

Cuối cùng, sau một hồi ngồi thẩn thờ, mẹ con tôi cũng trở về nhà. Tôi vùi mình xuống chăn ấm, không dám khóc thành tiếng. Tôi biết mình đang bị chồng lừa dối, qua mặt một cách trắng trợn. Tôi càng thất vọng hơn khi người chồng yêu thương, đáng quý trọng của tôi lại lừa dối, phản bội tôi như vậy. Anh lấy cớ trực tết và có tang để mẹ con tôi ở nhà, còn anh đi lễ chùa, du xuân cùng nhân tình. Tôi đã nghĩ và không hiểu mình sai ở đâu, có gì thiếu sót mà anh có thể phản bội, quay lưng lại với tôi như vậy. Trong khi tôi cũng xinh đẹp, giỏi giang, tháo vát. Suốt 5 năm làm dâu, làm vợ anh, chưa một ai chê tôi nửa lời. Họ hàng, anh em nhà chồng đều nhắc tới tôi bằng sự ngợi ca, ngưỡng mộ sự đảm đang, tháo vát, chu toàn. Còn anh, trước mặt mọi người đều nói may mắn, hạnh phúc khi có người vợ như tôi. Không lẽ bao năm qua những gì anh đối với mẹ con tôi chỉ là giả tạo, lừa phỉnh sao, anh chẳng yêu thương, tự hào gì về tôi cả. Tôi thấy mình như một con ngốc, bị anh ru ngủ bằng những lời ngọt ngào, xu nịnh mà chẳng biết rằng, người chồng đáng kính đang cắm lên đầu mình một cái sừng to đùng. Tôi tự khóc, tự cười một mình như kẻ dại, và chỉ biết rằng, mình phải vạch bộ mặt thật của chồng.

Tôi đã tĩnh tâm lại khi nhận ra bộ mặt gian xảo, giả dối của chồng. Tôi cố nuốt giận, chào đón anh trở về từ “ca trực”. Không phải tôi là người chịu nhịn giỏi mà tôi cố gắng nhịn đi để tìm đầy đủ bằng chứng vạch mặt anh, để anh không chối cãi nổi. Bên ngoài, tôi cố tỏ ra vui vẻ nhưng lòng tôi rối bời. Tôi không muốn không khí tết của gia đình mất vui, không muốn bố mẹ chồng phải buồn vì chuyện của chúng tôi. Mấy ngày qua, tôi gồng mình lên để làm như không có gì nhưng lòng tôi nặng trĩu. Tôi vẫn cười vui vẻ nhưng nghoảnh mặt đi, tôi lại muốn gào thét. Tôi thấy mệt mỏi vô cùng, chẳng hiểu mình có thể “diễn” vai hạnh phúc trong bao lâu nữa. Tôi phải làm gì đây, tôi đau khổ, gần như không gắng gượng nổi. Xin mọi người hãy chia sẻ và cho tôi lời khuyên để tôi vững tâm, kiên định vạch mặt người chồng bội bạc này.

Hiền Mai

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.