Khi nào cô đủ tiền trả tôi thì hãy nghĩ đến chuyện ly dị!

Khi nào cô đủ tiền trả tôi thì hãy nghĩ đến chuyện ly dị!

Tôi và cô ấy lấy nhau phần lớn do “nợ” hơn là “duyên”. Tôi kém vợ tôi 4 tuổi, vợ tôi là người giỏi giang và tháo vát trong kinh doanh nên khi chúng tôi cưới nhau thì vợ tôi đã có một cửa hàng kinh doanh đồ chơi trẻ em và một ngôi nhà khá lớn ở giữa trung tâm thủ đô Hà Nội. Còn tôi thì vẫn là nhân viên bình thường với mức lương chỉ đủ trà thuốc và thỉnh thoảng uống bia rượu với bạn bè.

Khi tôi và cô ấy gặp nhau, chính cô ấy là người chủ động thích tôi trước. Cô ấy đã xin số điện thoại của tôi và nhắn tin hỏi thăm. Ban đầu tôi không quan tâm cho lắm, chỉ trả lời lại rất lịch sự nhưng thấy cô ấy cũng dễ thương, lại hồn nhiên vui vẻ nên tôi cũng có nhắn tin qua lại với tư cách là bạn bè, nhiều lần cô chủ động tặng quà cho tôi nhưng tôi đều tế nhị từ chối.

Thế rồi gia đình tôi đã gặp biến cố, mẹ tôi bị một trận đau tim và phải nằm cấp cứu ở bệnh viện, bác sĩ nói tiền viện phí cộng với mổ hết khoảng gần 100 triệu trong khi gia đình tôi nghèo xác xơ, bố mẹ thuần nông chẳng có nghề gì khác ngoài mấy sào ruộng. Biết tôi đang đi vay bạn bè khắp nơi, chính cô ấy là người chủ động ngỏ ý giúp tôi chuyện tiền bạc. Tôi rất ngại va chạm chuyện tiền bạc với người khác, nhất là phụ nữ nên tôi đã từ chối, nhưng ngay hôm sau cô ấy chủ động vào bệnh viện thăm mẹ tôi và đưa cho bố tôi chiếc phong bì 50 triệu và bảo tôi gửi. Tôi định mang phong bì về trả lại cho cô ấy nhưng bố tôi buồn rầu thông báo, đã gọi hết cho họ hàng ở quê để vay nhưng không đủ, phải thêm tiền của cô ấy vào may ra mới đủ để mẹ tôi mổ. Tôi đành cắn răng gật đầu gọi điện cảm ơn cô ấy và hẹn sẽ cố gắng trả trong thời gian sớm nhất. Trong lúc mẹ tôi nằm viện hồi sức thì cô ấy luôn vào thăm nom thường xuyên với túi quà cáp và tiền bạc. Bố mẹ tôi ở quê chẳng biết gì, cứ tưởng cô ấy là người tốt nên quý lắm.

Khi nào cô đủ tiền trả tôi thì hãy nghĩ đến chuyện ly dị!
“Khi nào có đủ tiền trả tôi thì hãy nghĩ đến chuyện ly dị!” 

Vậy là bỗng dưng tôi bị mắc nợ chuyện tiền bạc với cô ấy. Mẹ tôi cũng may mắn mổ thành công và về nhà khỏe mạnh nhưng gia đình tôi lại gánh đống nợ. Vì chuyện cô ấy cho tôi vay tiền mà cô ấy cũng qua nhà tôi tự nhiên hơn. Rồi cuối cùng trong một lần đi chơi, cô ấy đã chuốc cho tôi say mèm rồi dìu tôi về khách sạn. Sau lần “duy nhất” đó, cô ấy đã có thai với tôi và tôi buộc phải làm đám cưới vì không muốn mình thiếu trách nhiệm.

Mẹ tôi ốm đau nên tiền bạc chẳng có, chính cô ấy là người đưa tiền cho tôi để mua sắm đồ đạc và đặt cỗ. Thú thật, có lúc tôi cảm thấy mình như đang thành con nợ vậy nhưng cô ấy bảo tiền của cô ấy cũng là tiền chung nên tôi lại đành nhắm mắt đưa chân. Đám cưới tổ chức xong thì hai vợ chồng chuyển về căn hộ của cô ấy để ở.

Vì không có tình yêu với cô ấy nên tôi chỉ hoàn thành cho đủ nghĩa vụ của một người chồng. Cô ấy xuất thân từ nghề buôn bán, còn tôi là trí thức nên cách sống của cả hai rất khác nhau. Khi về nhà cô ấy thường ngồi lê la buôn chuyện với mọi người toàn xì căng đan nọ kia thì tôi ngồi trong phòng đọc sách, nói chuyện cô ấy rất hay văng tục chửi bậy và nói những câu chợ búa khó nghe, tôi góp ý thì cô ấy bảo nói thế quen rồi không chịu được.

Tôi muốn kết thúc cuộc hôn nhân đầy ải này

Vì hai vợ chồng phần lớn sống bằng tiền của cô ấy nên vợ tôi tỏ ra rất hay coi thường tôi. Làm gì trong nhà cô ấy cũng tự quyết định chứ không bao giờ hỏi ý kiến tôi nên tôi cứ như người thừa vậy. Đi về nhà ngoại, mọi người khinh tôi như rác và luôn nói tôi là thằng bám váy vợ khiến tôi không muốn về nữa.

Đỉnh điểm một lần mẹ tôi lên chơi, cô ấy mua đồ ăn về rồi nằm gác chân xem ti vi và bảo mẹ tôi vào bếp nấu. Tôi về đến nhà nhìn thấy thế liền nhắc nhở cô ấy vào bếp nấu cùng vì mẹ đang yếu thì cô ấy trừng mắt quát lại tôi: “Cả nhà anh dựa vào tôi mà sống, thế mà có mỗi việc nấu một bữa cơm cũng không được, thử hỏi vắng con này ra xem có chết ngáp không?”. Mẹ tôi ầng ậc gạt nước mắt bỏ lên phòng còn tôi đã giơ tay tát cô ấy và bảo ly dịthì cô ấy chỉ xoa má và cười khẩy: “Cộng lại xem từ ngày yêu anh đến giờ anh nợ tôi bao nhiêu tiền, tiền mổ cho mẹ anh, tiền đám cưới, tiền tôi nuôi anh, anh tính xem bao nhiêu, trả tôi đi rồi tính chuyện ly dị”.

Tôi chết điếng người với tính toán của vợ tôi. Tôi không hiểu cô ấy cưới tôi về để làm gì? Để thỏa mãn tính hiếu thắng hay vì sĩ diện? Tôi phải làm sao để thoát khỏi cô ấy?

Nguồn: Theo PNN

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.