Khổ sở vì yêu chồng mà như hành xác!

Chuyện tế nhị này em mong các anh chị tư vấn giúp đỡ, mỗi khi gần chồng, tuyệt nhiên em không cảm thấy thăng hoa như các sách báo đã viết, mà em luôn thấy đau dù anh đã cố nhẹ nhàng.

Chào các anh chị, anh viết thư này gửi tới quý tòa soạn mong các anh chị và độc giả có thể giúp đỡ vợ chồng em. Vì chúng em còn trẻ người non dạ, nên rất thiếu kinh nghiệm, đặc biệt là kinh nghiệm trong chuyện kia.

Năm nay em 18 tuổi. Lẽ ra ở lứa tuổi này, các bạn cùng trang lứa vẫn còn ở trên ghế nhà trường lo chuyện học hành. Nhưng vì hoàn cảnh cho nên em đã nghỉ học từ khi còn học cấp 3, và bươn chải kiếm sống.

Theo lời mối lái của bác hàng xóm, em lên Hà Nội làm giúp việc cho một gia đình trên này. Ông bà chủ ở khu đô thị Văn Quán, khá hiền lành và tốt bụng. Công việc của em chỉ là lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa và chăm hai chú chó rất đáng yêu mà thôi.

Qua những lần đi dạo xung quanh nhà, em đã quen và yêu chồng em bây giờ. Anh là công nhân xây dựng tại một tòa nhà gần đấy. Bén duyên, chúng em đã quyết định cưới nhau vào ngày 2/2, một ngày rất đẹp.

Giống như những cặp đôi khác, chúng em cũng mơ tưởng về 1 đêm tân hôn đầy màu hồng. Nhưng mọi chuyện lại diễn ra ngược lại. Em vẫn nhớ đêm ấy, khi anh lại gần, em thấy đau như không thể chịu đựng được.

Chuyện tế nhị này em mong các anh chị tư vấn giúp đỡ, mỗi khi gần chồng, tuyệt nhiên em không cảm thấy thăng hoa như các sách báo đã viết, mà em luôn thấy đau dù anh đã cố nhẹ nhàng. Ảnh minh họa

Cứ ngỡ chỉ lần đầu như vậy, nhưng các lần sau của vợ chồng em từ đó đến nay vẫn chỉ có cảm giác đau. Hình như là do của em bị quá khô, nên chồng chạm khẽ vào em đã hét lên rồi.

Còn chồng em, anh lại mắc tật khác, đó là xuất tinh sớm. Anh nói do cái của em quá hẹp, ma sát tăng khiến anh không kiềm chế được mình.

Đọc sách báo, em và anh bàn nhau cùng khởi động thật kĩ trước cuộc yêu, nhưng cũng không thấy ăn thua. Dù lúc trước rất hứng khởi, nhưng khi nhập cuộc thì cái hứng ấy của em lại biến đi đâu hết.

Vợ chồng em đang sợ tình hình cứ thế này thì phải đi bệnh viện khám mất. Nhưng em vừa ngại đến bệnh viện, vừa sợ tốn kém. Chúng em còn phải chạy ăn từng bữa thì lấy đâu ra tiền để đi bệnh viện.

Vậy nên em viết đôi dòng gửi quý tòa soạn, mong những anh chị đã trải qua chuyện này, có kinh nghiệm quý báu nào thì mách cho vợ chồng em. Chúng em cảm ơn rất nhiều!