Mất vợ rồi tôi mới thấy hối hận

Trước đây, tôi cũng từng ích kỉ và gia trưởng. Tôi chỉ biết chăm chăm những suy nghĩ của bản thân mà không quan tâm vợ mình muốn gì, cần gì và nghĩ gì. Nhưng cuộc đời vốn rất công bằng, nó cho tôi ngã một vố thật đau. Để từ đó, tôi nghiệm ra, ai mới là người thương yêu, quan tâm tôi nhất.

Tôi vốn là phó giám đốc một công ty chuyên xuất khẩu hải sản. Còn vợ tôi là công nhân trong xí nghiệp tôi làm. Ngày ấy, tôi chính là người xét tuyển công nhân mới cho công ty. Vì em mặc quần tây, áo sơ mi đơn giản đi xin việc trong khi những cô gái khác mặc quần áo rất đẹp, tôi đã chú ý đến em hơn. Tôi nhận em vào làm. Và cũng từ đó, tôi săn đón em nhiều hơn, bật đèn xanh để bày tỏ tình cảm của mình với em.
 

Từ ngày em làm vợ tôi, tôi đã thay đổi cách đối xử với vợ

Tôi cũng nói thêm, lúc đó, em chỉ tầm 23 tuổi, còn tôi đã 35. Trước khi đến với em, tôi từng có một đời vợ và hai đứa con, nhưng sống không hợp tính nên chia tay. Sau hơn 2 năm, em mới chấp nhận làm vợ tôi. Nhưng chẳng hiểu vì sao, từ khi có em rồi, tôi lại thay đổi, thay đổi đến mức lắm lúc tôi không nhận ra chính mình nữa.

Tôi bắt em nghỉ việc để ở nhà chăm sóc việc nhà và dọn căn nhà 4 tầng rộng rãi. Em lúc đầu không đồng ý, nhưng vì tôi làm căng quá nên em đành chiều theo. Và tôi cũng bắt đầu bộc lộ những tính xấu của mình với em.

Tôi không còn dịu dàng, ân cần với em nữa. Tôi luôn cho rằng, mình là người kiếm được nhiều tiền thì mình có quyền. Chỉ cần nghe tiếng xe của tôi ở ngoài cổng, em đã chạy ra, mở cửa cho tôi vào nhà. Sau đó, em bật sẵn nóng lạnh, chuẩn bị cả quần áo cho tôi. Nói trắng ra, tôi giống một ông hoàng. Còn em, là vợ nhưng chẳng khác nào ô-sin. Nhiều khi thấy em khóc lặng lẽ, tôi cũng chẳng hỏi lấy một câu. Bây giờ kể lại, tôi lại thấy khóe mắt cay cay.

Rồi tôi ăn nhậu nhiều hơn, tiệc tùng thâu đêm suốt sáng, bỏ mặc em ở nhà một mình cô đơn. Cũng vài lần, em gọi điện cho tôi, nhưng bị tôi nạt nộ. Từ đó, em không bao giờ gọi nữa. Nhiều đêm, tôi về nhà trong trạng thái say xỉn thì chính em là người chăm sóc tôi từng chút một. 

Có lần, tôi ở nhà, nhìn em cặm cụi lau cầu thang, tôi thấy thương nên ôm chầm lấy vợ. Em bật khóc. Em nói yêu tôi nhiều lắm, nên tôi đối xử với em như thế nào cũng được. Chỉ cần được ở bên tôi là em vui rồi. Nhưng em không tha thứ nếu tôi phản bội tình yêu và niềm tin của em. Khi đó, tôi sẽ phải ân hận.

Ấy vậy mà kẻ khốn là tôi đây. Khi thấy vợ cũ hấp dẫn, sexy lại đong đưa tán tỉnh. Tôi ngoại tình với ngay vợ cũ của mình. Và chính cô ta đã ngang nhiên dẫn 2 đứa con tôi về, đưa cho em một xấp hình ân ái của chúng tôi.


Tôi đã coi thường tình cảm của em

Nghe cô ta kể thì em khựng lại khi nhìn những tấm hình đó. Rồi chẳng nói gì, chẳng chờ bị đuổi, em lấy quần áo của mình ra đi. Đây có lẽ là đòn giáng đau đớn nhất tôi đã dành cho em. Nhưng thú thật khi ấy, tôi chỉ thấy em nhạt nhẽo, chẳng có gì mới mẻ. Còn vợ cũ tôi thì hừng hực lửa, lại có 2 đứa con làm cầu nối. Tôi đã định sẽ li hôn em để quay về với vợ cũ. Nghĩ lại, tôi đúng là kẻ khốn nạn nhất trái đất này, tôi đáng bị quả báo.

Tôi chưa kịp đưa đơn thì đã nhận được thư mời từ tòa án. Thì ra em đã chủ động gửi đơn li hôn đơn phương. Nhưng chưa tới ngày ra tòa thì tôi bị “cuộc đời” đánh cho một vố mà giờ, tôi gọi là quả báo cho tôi. Gã giám đốc công ti tôi bỏ chạy về Hàn Quốc, để lại một số nợ lớn. Tôi là phó giám đốc nên phải đứng ra giải quyết chúng. Tôi như kẻ điên dại, tìm mọi cách để cứu vãn công ty trong vô vọng.

Ngay khi tôi vỡ nợ, vợ cũ của tôi cũng nhanh chóng vơ vét một số thứ có giá trị trong nhà và biến mất, để 2 đứa nhỏ lại cho tôi. Bạn bè trước đây ngỡ thân thiết lắm, nay quay lưng lại với tôi. Công nhân thì biểu tình đòi lương, ngân hàng thì đến đòi nợ. Tôi quay cuồng trong một mớ bong bong mà không tìm ra lối thoát.

Lúc đó, chính em lại đến bên tôi. Tôi cũng chẳng hiểu sao, em lại giúp tôi. Chắc có lẽ là vì thương hại cho tôi. Em bán hai mảnh đất đã dành dụm tiền mua được khi còn ở với tôi để giúp tôi trả nợ. Em chăm sóc hai đứa con của tôi. Em bên cạnh tôi, nhưng chẳng mở miệng nói với tôi một lời nào. Giống như em đang trừng phạt tôi vậy.

Cuối cùng, công ty của tôi sụp đổ, phải bán tất cả để trả nợ. Tôi từ vị phó giám đốc thành kẻ tay trắng. Mải suy nghĩ về công ty nên tôi bị tai nạn khi trên đường về nhà em. Tôi chẳng nhớ nổi vì sao, chỉ biết rằng khi tỉnh dậy đã thấy em ngồi bên cạnh. Em đang bóp tay cho tôi. Nhìn em gầy rộc, hốc hác mà nước mắt tôi chảy dài. Em chẳng nói gì mà lặng lẽ bỏ ra ngoài.

Trời ơi, tôi khốn nạn như vậy, đối xử với em tàn nhẫn như vậy mà em lại đối xử tốt với tôi. Lẽ ra, nên để tôi chết đi để đền đáp tội lỗi với em thì đáng hơn. Tôi hối hận vô cùng vì trước đây đã phản bội, đã làm em đau đớn.

Đã hơn 3 tháng kể từ ngày tôi tỉnh lại. Hiện tôi đang ở nhà ba mẹ em. Em vẫn chăm sóc tôi, nhưng tuyệt nhiên không nói một lời nào dù tôi nhiều lần ngỏ ý nói chuyện và cũng xin lỗi em rất nhiều. Tôi phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm, để em tha thứ cho tôi đây mọi người?

Nguồn: Theo Trí Thức Trẻ

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.