Sếp quá lười, nhân viên chỉ biết kêu trời!

Muốn độn thổ vì sếp quá lười

Tôi làm việc trong một công ty truyền thông tính đến nay đã được 1 năm. Công việc cũng không vất vả cho lắm, nhưng nhiều khi áp lực doanh thu cũng khiến tôi điên đầu. Chẳng hiểu từ bao giờ mà tôi vừa làm việc, vừa phải kiêm luôn chức vụ “ô sin” cho sếp.

Nói về sếp của tôi, anh là người phụ nữ phải nói là đẹp, ăn mặc sành điệu nhưng là chúa lười. Phòng của tôi có tất cả 5 nhân viên, mỗi người phụ trách một mảng khác nhau nên chúng tôi thường làm việc độc lập. Trưởng phòng không phải làm một dịch vụ nào, công việc của anh ta chỉ là quản lý nhân viên, tổng kết doanh số từng dịch vụ để báo cáo đầu tuần. Trên nguyên tắc là thế nhưng sếp hầu như chẳng bao giờ đụng đến mấy khoản báo cáo hay tìm hiểu về công việc của nhân viên để hỗ trợ chúng tôi.

Muốn độn thổ vì sếp quá lười

Sếp đi làm mục đích là để cuộc sống đỡ nhàm chán. Vì là em trai ruột của sếp tổng nên vừa vào công ty anh đã được nhận ngay vị trí chủ chốt. Một tháng có 22 ngày nhưng có lẽ anh ta chỉ lên công ty được phân nửa, ấy là chưa tính đi muộn về sớm. Gia đình có điều kiện nên có lẽ cái văn hóa thoái thác cho giúp việc cũng được anh ta mang lên tận cơ quan. Sếp tôi phải nói là chúa lười. Ngày 2 lượt đi làm bằng xe ôm, vì sếp ngại đi xe máy nên thuê hẳn một bác xe ôm và trả lương theo tháng. Cái góc làm việc trên cơ quan của anh ta thì khỏi phải nói. Đến nỗi ai đi qua cũng lắc đầu ngán ngẩm vì quá bừa bộn, ai không biết cứ tưởng vừa bị trộm lục lọi. Vì là người trẻ nhất trong phòng nên tôi suốt ngày bị các anh chị phó thác cho cái chức vụ giúp việc cho sếp. Căn bản vì họ thấy “ngứa mắt” mỗi khi nhìn vào bàn làm việc của sếp, hơn nữa lại còn an tọa giữa vị trí đắc đạo nhất của phòng. Vậy là ngày nào tôi cũng phải đi sớm, về muộn để kiêm thêm cái công việc giúp việc ngoài giờ không lương nhưng chẳng dám kêu than nửa lời.

Phải nói tôi chưa từng gặp ai lười như anh ta, dù có đói hay khát thì sếp cũng chẳng bao giờ tự đi mua đồ ăn hay lấy nổi cốc nước. Sáng nào tôi cũng phải tất tưởi đi mua đồ ăn sáng cho, nhiều hôm sắp muộn làm vẫn phải cố mua cho được bữa sáng cho sếp vì đó là nhiệm vụ “bất di bất dịch” mà cấp dưới phải phục tùng cấp trên. Đến nỗi cái ổ điện bị tuột ra anh ta cũng nhìn sang tôi cầu cứu vì lười cúi xuống cắm lại. Nhiều lúc tôi muốn gào lên một câu “sao anh có thể lười đến mức không thể tưởng tượng được như thế, em có phải con giúp việc của nhà anh đâu”. Nhưng lại bấm bụng chịu khó làm cho qua, cũng chẳng có gì to tát, nói ra lại bảo mình ngang ngược chống đối.

Nói thật là ở công ty ai nhìn sang anh ta cũng phải lắc đầu ngán ngẩm. Được ngày nào lên công ty thì công đoạn lo bữa sáng cũng phải mất gần một buổi sáng. Xong xuôi đâu đấy thì tập trung cho công việc lớn lao nhất của anh ta là “cày game”. 

Sếp quá lười, nhân viên chỉ biết kêu trời!

Thông thường sếp phải nắm rõ được công việc của từng người, thế nhưng tôi vào công ty làm việc đã được một năm rồi vậy mà sếp vẫn không rõ công việc của tôi là gì. Đỉnh điểm là có lần tôi phải về quê đột xuất vì nhà có tang nên không sắp xếp được công việc. Ngồi trên xe tôi nóng ruột không yên chỉ muốn nhanh về nhà, nhưng điện thoại cứ liên tiếp đổ chuông vì sếp gọi bắt tôi bày các bước làm việc cho anh ta. Bên đối tác hối thúc làm anh ta cũng phát điên lên nhưng không có cách nào giải quyết. Hôm đó vì hơi xúc động, cộng với trong lòng không nghĩ được gì ngoài việc nhanh về chịu tang ông mà tôi đã phải gắt lên “anh không phải bận tâm, mọi việc em sẽ cố gắng thu xếp được anh đừng làm em cuống lên nữa được không?”. Vậy là dù bận trăm công nghìn việc tôi vẫn phải cố hoàn thành đúng tiến độ công việc mới không bị sếp la lối.

Thiết nghĩ, nhân viên chúng tôi được quyền nghỉ phép đúng theo luật lao động, thế nhưng chưa bao giờ chúng tôi được một ngày nghỉ yên ổn. Vì nghỉ ngơi thì công việc ai làm cho khi mà sau bao nhiêu chuyện xảy ra sếp tôi vẫn chẳng chịu tìm hiểu công việc của nhân viên để hỗ trợ những lúc cấp bách. Chả nhẽ cấp dưới lại đè cấp trên ra để chỉ bảo từng bước trong khi họ không hề muốn. Một người sếp hữu danh vô thực ấy nhiều lúc làm đám nhân viên chúng tôi chỉ muốn độn thổ.

Trịnh Bồng

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.