Sự trở về của vợ cũ và cuộc chiến giành con “tàn khốc” của hai người mẹ

Sự trở về của vợ cũ và cuộc chiến giành con 'tàn khốc' của hai người mẹ

Tôi là một phụ nữ đa đoan. Đã một sảy thai dẫn đến chẳng sinh nở được, cuộc sống hôn nhân cũng vì vậy không hạnh phúc dẫn đến phải ly hôn. Tôi trở về sống cùng mẹ đẻ với mác gái vô sinh, có 1 đời chồng. Tôi đã nghĩ tuổi trẻ, hạnh phúc của tôi chôn vùi tại đó. Nhưng rất may tôi được gặp chồng hiện tại, khi cuộc sống của anh vô cùng trớ trêu, đau khổ. Vợ anh trốn chồng theo mấy phụ nữ trong làng đi lên biên giới để làm ăn khi con trai 1 tuổi.

Anh tự nhiên trở thành bơ vơ với 1 đứa con mới tròn 1 tuổi. Sống trong cảnh gà trống nuôi con, vừa buồn vừa vất vả. Vốn tôi và chồng khi trước học cùng trường phổ thông, anh hơn tôi 3 tuổi lại học giỏi nên tôi cũng để ý, dành tình cảm cho anh nhưng không được đáp lại. Anh lựa chọn vợ cũ vì cô ta là hoa khôi của trường, hai người lại cùng nhau học trên thành phố rồi trở về quê làm việc. Còn tôi thi đại học không đỗ, tôi phải học trung cấp mầm non và về dạy ở trường làng. Giờ tôi gặp lại anh khi cuộc đời đã lỡ dở, còn anh cuộc sống cũng chẳng trọn vẹn.

Tôi hay nói chuyện và thường xuyên trông con trai cho anh ngoài giờ học. Dần dà, chúng tôi có tình cảm với nhau. Đó không hẳn là tình yêu, mà chỉ là sự đồng cảm, sự chia sẻ, nương tựa vào nhau. Chúng tôi quyết định dọn về ở cùng nhau khi chưa đăng ký kết hôn. Mãi tận 2 năm sau, thủ tục li hôn của anh hoàn thành, chúng tôi mới làm được đăng ký. Vốn là người đảm đang, tháo vát lại yêu mến trẻ con, tôi dành toàn tâm toàn ý chăm sóc bố con anh. Có tôi chăm sóc, con trai anh khỏe mạnh, lớn nhanh và rất ngoan. Anh lấy đó làm niềm vui, sự biết ơn đối với tôi. Còn tôi xem hai bố con họ như hạnh phúc cuối cùng của đời mình. Ba người chúng tôi luôn vui vẻ, quan tâm tới nhau. Gia  đình lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Sau 4 năm về cùng nhau, chúng tôi có thể xây nhà mới khang trang, mua xe máy mới. Những tưởng chỉ thế thôi đã là hạnh phúc, chuỗi ngày vất vả khó khăn của chúng tôi không còn nữa. Rồi cuộc sống của chúng tôi trở nên rối ren, phức tạp, chúng tôi bắt đầu có những tranh cãi khi vợ cũ trở về.

Sự trở về của vợ cũ và cuộc chiến giành con 'tàn khốc' của hai người mẹ
Vợ cũ anh trở về và tranh giành đứa con (Ảnh minh họa)

Sau 6 năm không có tin tức gì, cô ta quay trở về. Lúc này con trai tôi đã 7 tuổi, dù nó biết tôi không phải là mẹ đẻ nhưng luôn yêu thương tôi, bởi ký ức về người mẹ sinh ra nó gần như không tồn tại. Lúc cô ta đi con còn quá bé, chừng ấy năm không liên lạc gì thì làm sao con có tình cảm với cô ta được. Cô ta về, đứng trước cửa nhà tôi đợi. Hai mẹ con tôi về nhà, cô ta lao lại ôm chầm lấy con trai, khiến nó hốt hoảng khóc thét lên. Con không biết cô ta là ai, còn tôi thì nhận ra. Cô ta không khác ngày xưa chỉ khác trong cách ăn mặc, trang điểm. Tôi chào và mời cô ta vào nhà.

Trái với thái độ nhún nhịn của tôi, cô ta tỏ ra trịch thượng hỏi chồng tôi đâu. Rồi anh cũng về, cô ta lao ra ôm chầm lấy anh mà khóc, coi như không có mặt của người vợ như tôi. Nóng mắt, tôi nói “trước anh ấy là chồng cô, giờ đã là chồng tôi. Mong cô tự trọng”. Cô ta tỏ ra khó chịu, còn chồng tôi biết ý, lảng tránh sự vồ vập, gần gũi của vợ cũ. Chúng tôi nói chuyện, cô ta kể là bị bán vào nhà chứa, rồi cuộc sống khổ cực suốt bao năm. Khi dồn được một số tiền, cô ta thuê người dẫn đường trốn về Việt Nam. Nghe những lời cô ta kể, là phụ nữ tôi thấy thương hại cho số phận của cô ấy. Nhưng tình thế giờ đã khác, cô ta không còn là vợ anh nữa. Không thể lấy việc khổ sở mà níu kéo anh được. Sau một hồi nói chuyện, cô ta ra về nhà mẹ đẻ. Mỗi ngày, thay vì tìm cách tiếp cận con thì cô ta lại vồ vập, nóng vội khiến con hoảng sợ càng xa lánh. Tôi hiểu tình mẫu tử là thiêng liêng nên không ngăn cản, trái lại còn khuyên con để con chấp nhận cô ta.

Sau nhiều ngày trở về, con không chịu gặp thì cô ta hụt hẫng, tỏ ra bực bội với tôi. Không đến trường đón con vào mỗi chiều như trước, cô ta đòi đến nhà tôi ở để gần gũi con. Đương nhiên là phụ nữ tôi không bao giờ đồng ý, chồng tôi cũng không bằng lòng. Cô ta khóc lóc nói tôi không tạo điều kiện cho cô ta nhận con, rồi “chồng không đòi nhưng con nhất định phải giành”… khiến tôi vô cùng khó chịu. Tôi nói với chị ta rằng “tôi không tranh chồng con của chị trái lại còn động viên phân tích để con hiểu không xa lánh chị. Điều cần thiết là chị phải bình tĩnh, cho con thêm thời gian để chấp nhận” thì chị ta cho rằng tôi dạy khôn. Đi khắp làng nói xấu tôi là độc địa, li gián tình cảm mẹ con họ.

Cuộc sống gia đình lục đục từ ngày cô ấy trở về (Ảnh minh họa)

Tôi nghe, hiểu mọi chuyện nhưng không thèm thanh mình lại. Sự im lặng của tôi cũng khiến chị ta không bằng lòng, nhiều lần còn nói rỉ tai với mọi người sẽ giành lại chồng con từ tay tôi. Tôi nghe mà thấy nực cười cho người phụ nữ từng bỏ chồng, con đi giờ lại trở về đòi giành giật. Tôi càng thấy chị ta không đủ tư cách để nói chuyện với tôi. Chẳng hiểu bố mẹ chị ta và chị ta đã gặp nói riêng với chồng tôi chuyện gì mà hôm đó anh về khuyên tôi đừng cản con, “cây có cội, sông có nguồn”, phải để con trai biết mẹ đẻ của nó là ai; rồi ai cũng biết công lao của tôi lớn nhưng cô ta mới là người sinh ra con, có nói gì sự thật đó cũng không thay đổi. Tôi nghe những lời chồng nói mà tủi thân vô cùng, hóa ra anh tin họ nghĩ tôi ích kỷ nhỏ nhen, còn lên lớp tôi những điều hiển nhiên mà tôi đã làm từ khi anh chưa nói. Tôi thanh minh thì anh cáu nói tôi đừng lấy miệng lưỡi mình che đi sự ích kỷ. Tôi thấy ấm ức và chán nản vô cùng.

Khoảng 3 tháng sau khi cô ta trở về, vợ chồng tôi luôn trong cảnh bằng mặt không bằng lòng, chồng tôi thì nghĩ tôi ngăn cản mẹ con họ nhận nhau, còn tôi thì lúc nào cũng sợ anh “tình cũ không rủ cũng đến”. Cuộc sống vì thế căng thẳng ngột ngạt rất nhiều. Chiều hôm đó, cô ta cũng đến trường đón con, chẳng hiểu nói gì, vồ vập thế nào mà thằng bé khóc toáng, còn cô ta bực dọc đứng cạnh. Khi tôi đến, cô ta đang quát tháo inh ỏi, bắt con ngậm miệng. Nhìn thấy tôi, con tủi thân khóc to hơn rồi chạy lại ôm tôi nức nở “cô ta là người xấu, cô ta nói mẹ là mẹ ghẻ độc ác”. Tôi nghe những lời con nói mà uất nghẹn, còn cô ta mặt vẫn vênh lên thách thức “chẳng hiểu cô dạy con tôi kiểu gì nữa? đàn ông mà yếu đuối lèm bèm như đàn bà”. Tôi thực sự không kiềm chế nổi, tôi đã nín chịu suốt mấy tháng qua rồi. Tôi nói “nó là trẻ con, cô đừng nhồi nhét vào đầu nó những ý nghĩ vớ vẩn. Xin cô hãy cho con thời gian để chấp nhận sự thay đổi, đừng ép nó.

Đúng tôi là mẹ kế nhưng ẵm bồng từ khi nó 1 tuổi, còn cô mẹ đẻ gì mà bỏ con khi còn đỏ hỏn mà đi”. Cô ta tức sôi máu, chửi tôi không ngớt. Hôm đó, chồng tôi trở về nhà, mặt hằm hằm nói tôi ích kỷ, nhỏ nhen, cô ấy đã khổ sở bấy lâu, giờ trở về còn bị tôi rủa, móc máy. Anh xin tôi để cô ấy yên ổn sống, đừng đào bới quá khứ. Tôi không chịu nổi thái độ của chồng, nói nếu xót thì đến sống mà bảo vệ cô ta đi. Anh đã không kiềm chế được trước thái độ của tôi, tát tôi đau điếng trước mặt con trai, rồi nói “cô H mới là mẹ đẻ của con, con phải yêu thương mẹ mình”. Tôi chỉ biết ôm mặt khóc không thành lời, tôi thấy thất vọng và căm ghét anh. Tôi nghĩ vì bênh cho cô ta, nghe cô ta xúi giục nên anh về hắt hủi tôi. Nhìn tôi khóc, con trai nói “con ghét cô H, cô H nói mẹ độc ác, cướp bố và con. Cô H nói rồi mẹ sẽ đánh con giống mẹ kế trong truyện. Nhưng con thấy mẹ yêu con nhất”. Nghe những lời nói ngây thơ của con anh như hiểu mọi điều, anh đỡ tôi dậy nói xin lỗi tôi, tôi im lặng, không nói gì. Tối hôm đó, anh nói chuyện với con rất lâu, con kể lại mỗi lần gặp, cô ta nói gì với con, nói tôi thế nào. Anh chỉ thở dài ngán ngẩm.

Hôm sau, H đến. Anh không chuyện trò gì chỉ dặn “nếu cô muốn con nhận mình thì cố gắng là người mẹ tốt đi. Với tôi và con, N là tất cả, không có cô ấy, bố con tôi đã chết sau khi bị cô bỏ rơi rồi”. Tôi nghe rõ những lời anh nói, tôi chỉ biết rớt nước mắt cảm động. Cô ta về rồi anh cũng nói với tôi, dù sao cũng thương cô ta, vì phút nông cạn khiến mất đi tất cả. Anh muốn cho con nhận mẹ thôi, tuyệt nhiên không có ý nghĩ gì khác. Tôi hiểu và tự tin hơn vào chồng mình.

Ít lâu sau, cô ta lại bỏ đi nơi khác làm ăn. Thỉnh thoảng viết thư về cho con trai tôi. Những lần như vậy, tôi lại động viên con hồi âm thư, hỏi han tình hình. Giờ lớn hơn, con hiểu mình có 2 người mẹ, một người có công sinh, một người có công dưỡng dục. Tôi không có khả năng sinh nở nhưng tôi vẫn có đứa con riêng của mình, ngoan ngoãn, tình cảm. Đó là điều may mắn, hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.

Nguồn: Theo Emdep/Congluan

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.