Tại sao cuộc sống không tồn tại hai từ “giá như”?…

Em muốn quay lại nơi đó một lần nữa, nơi mà có hình bóng của anh. Thành phố này, em tìm mãi chẳng nơi nào có anh cả. Cho dù biết là sẽ đau nhưng em vẫn muốn quay lại. Nơi đó, người mà em trao cả trái tim đã từng tổn thương, người đã giúp em đi qua khoảng thời gian tối tăm ngày trước đã lớn lên và trưởng thành.
Vậy mà bây giờ, ngay lúc bước xuống sân bay, nước mắt trào ra, khóc gào lên như một đứa trẻ lạc mẹ. Người ta yêu một thành phố cũng vì có một người đã từng ở đó.Em ngồi thừ ra, mặt không còn chút cảm xúc nào.
Em ước giá như ngày đó em xin đi làm trễ hơn, để em không phải gặp anh, không nhớ đến anh, thì có lẽ em giờ vẫn an yên nhiều lắm.
Em ước giá như mình ngày đó e ngại thân con gái, không chủ động nhắn tin cho anh, không hỏi han quan tâm anh bất cứ điều gì, thì bây giờ mấy ngàn tin nhắn đó, em sẽ dễ dàng mà xóa bỏ không run tay.
Tại sao cuộc sống không tồn tại hai từ 'giá như'?...
Em ước giá như lúc anh cô đơn giữa một thành phố xa lạ, mệt mỏi vì công việc em đừng để ý, đừng gọi điện nói với anh câu gì, thì có lẽ những gì anh đã từng nói với em, em sẽ quên như chưa bao giờ nghe đến.
Em ước giá như anh đừng lịch sự trả lời tin nhắn của em, thì có lẽ đối với em anh chỉ là một kẻ lạnh lùng và không cần nhớ đến.
Em ước giá như em vô tâm hơn, nhẫn tâm hơn thì có lẽ, em đã chẳng phải tổn thương chất đầy như lúc này. Cái cảm giác hụt hẫng, tiếc nuối khi nhớ đến những gì hai đứa từng nói với nhau, anh có biết nó đau đến như thế nào không? Em chưa bao giờ muốn chịu thua số phận, vậy mà bây giờ chỉ còn biết đứng yên nhìn mọi thứ trôi tuột khỏi tay như thả bóng bay lên trời.
“Có những ngày nắng ấm cũng như mưa
Trái tim vẫn đập nhưng lòng người đã chết.”

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.