Toát mồ hôi hột trả lễ đồng nghiệp vì…cưới

Toát mồ hôi hột trả lễ đồng nghiệp vì...cưới

Hôm trước, mấy thằng độc thân sắp bị “trói cổ” chúng tôi có bữa bia gọi là “xả hơi lần cuối” ngồi tâm sự với nhau. Có thằng than trời rằng nhà gái bắt lễ này lễ khác, thủ tục này, thủ tục kia, có đứa thì kêu la cô dâu “đòi hỏi” nhiều quá… nhưng riêng tôi thì không, điều tôi lo lắng nhất lại là việc đối phó với cơ quan.

Cơ quan nơi tôi làm việc có lệ cái gì cũng ăn, một người đến kỳ được nâng lương thường xuyên cũng phải mời cả cơ quan ăn, được lĩnh tiền hỗ trợ cho công chức có mức lương tối thiểu dưới 2,34 mà chúng tôi vẫn hay đùa nhau là tiền hỗ trợ “xóa đói, giảm nghèo” cho công chức ấy thế mà cũng ăn, nghỉ phép xong lúc trả phép cũng ăn, sinh con cũng ăn mà cưới vợ thì càng phải ăn.

Tôi sắp cưới vợ, cả cơ quan vui mừng lắm, thằng “em út” cuối cùng cũng chịu cưới vợ để các anh, các chị được ăn cỗ, mà phải ăn cỗ cho xứng với cỗ. Cỗ ra mắt thì khỏi phải nói, ngoài cỗ ngọt tiêu tốn đến mấy triệu tiền quả, bánh rượu thì gồm cả cỗ mặn. Hoa quả thì đâu phải loại cây nhà lá vườn cho được, phải toàn loại ngoại nhập, nếu không ngoại nhập được thì ít cũng phải là bưởi da xanh loại 1. Kẹo bánh thì phải tiền trăm một gói chứ loại làng nhàng thế nào cũng bị chê.

Toát mồ hôi hột trả lễ đồng nghiệp vì...cưới

Tôi cũng không muốn bày biện nhiều đến thế, nhưng tôi nhớ mấy năm trước khi tôi mới vào làm, anh Khánh cùng cơ quan lấy vợ, vì “qua loa” nên bị mọi người trong cơ quan nói đi, nói lại nhiều quá. Đến tận bây giờ, khi anh đã có con lớn tướng rồi, chuẩn bị có đứa thứ hai rồi mà mỗi khi mùa cưới đến là cơ quan tôi lại được dịp tụm năm, tụm bảy vào lôi chuyện cưới xin của anh Khánh ra như thể là câu chuyện đáng bị lên án nhất thế kỷ vậy, mà cơ quan là nơi mình xác định sẽ làm việc với nhau lâu dài, sẽ gắn bó cả đời, nếu cứ điều tiếng khó sống lắm. Tôi sợ bia miệng của đồng nghiệp cơ quan nên đành phải bậm môi, bậm lợi mà cố gắng “đáp ứng” yêu cầu của các anh, các chị.

Sau lễ ra mắt ăn ngọt tại cơ quan, còn phải mời cả cơ quan hơn hai chục người đi ăn hàng, mà ăn hàng có phải ăn đơn giản đâu, phải là nhà hàng to, sang, món ăn phải được đồng nghiệp duyệt trước bởi “mày ít kinh nghiệm, không biết chọn món để các anh các chị giúp”. Vậy là thực đơn độn lên thêm đến cả triệu một mâm, khiến tôi méo mặt, chưa kể lúc ăn còn cao hứng gọi thêm món này, kêu thêm đồ kia, nhà hàng được dịp cứ thế mà ghi, mà tiếp.

Ăn cưới thì khỏi phải nói, đồng nghiệp không thể ăn dưới ba bữa, bữa tối hôm trước, bữa chính hôm sau và bữa tối tổng kết. Tôi cũng phát hoảng với dàn đồng nghiệp sành ăn của cơ quan, thôi thì bữa tối hôm trước và bữa tối hôm sau không nói, nhà tự làm, tự nấu thì các vị không ý kiến, chứ cỗ chính các anh chị ai cũng đòi “nhảy vào”. Tôi phát sợ khi dự kiến đặt cỗ có triệu hai một mâm mà nhờ các anh chị tham gia, góp ý, cỗ cưới của chúng tôi độn lên đến hai triệu một mâm.

Ôi thôi, vì cỗ cưới độn lên mà nhà gái suýt chút nữa hủy hôn, nguyên nhân cũng chỉ vì cỗ cưới độn lên cao quá mà hai nhà tổ chức chung hơn tám chục mâm cỗ nhà gái sao chịu được. Bên nhà gái toàn người dễ tính, chỉ mong tốt cho đôi trẻ nên càng đơn giản, càng tốt, chẳng bù cho cơ quan tôi, toàn người đã sành ăn, đòi ăn ngon lại còn sẵn sàng chê bai bất cứ thứ gì họ cho là không xứng với tầm của họ. Cuối cùng, bên nhà trai phải xuống nước, hứa trả phần độn lên nên nhà gái mới đồng ý tiếp tục bàn chuyện cưới hỏi. Xong lễ cưới, tiền mừng cưới còn không đủ tiền trả lễ, chỉ được mỗi cái tiếng khen cỗ ngon.

Nào đã xong, cưới xin đâu đấy đến ngày đi làm tôi lại phải mua hoa quả, kẹo bánh xịn mang đến cơ quan mời tất cả mọi người vì “cảm ơn đã giúp đỡ trong thời gian nghỉ cưới vợ”. Mà tôi nói thật, giúp đỡ gì chứ, cưới vợ, nghỉ được đúng 3 ngày theo quy định, đi làm, việc của mình chồng đống lên bàn không ai giúp, lại phải lao vào làm đêm để giải quyết hết đống tồn đọng ấy. Biết là thế, nhưng nó đã là lệ, mà lệ thì khó thay đổi lắm. Nhưng được cái, lễ cưới của tôi không ai chê bai lấy nửa lời, còn thấy khen nức nở, thôi thì may còn được cái tiếng nên lễ cưới trọn vẹn, chứ nếu không điều ra tiếng vào tôi cũng đau đầu mà xin chuyển công tác mất.

 Bích Ngọc

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.