Tôi chấp nhận im lặng để đổi lấy bình yên cho vợ con, liệu có phải là người nhu nhược?

Tôi chấp nhận im lặng để đổi lấy bình yên cho vợ con, liệu có phải là người nhu nhược?

Cách đây mấy hôm thôi, tôi đã nghĩ mình là người đàn ông hạnh phúc, sướng nhất thế gian khi có vợ đẹp, con ngoan và sự nghiệp vững chắc. Nhưng giờ đây, mọi thứ với tôi trở thành phù phiếm và giả tạo khi vô tình tôi phát hiện ra mình chỉ là tu hú nuôi con hộ kẻ khác. Điều đáng nói là thực sự trong tôi chẳng muốn vạch trần sự thật, tôi muốn được sống yên trong hạnh phúc hiện tại, chẳng muốn đào bới quá khứ lên làm gì.

Tôi lập gia đình cách đây 8 năm, có 1 con gái 7 tuổi và con trai 3 tuổi. Con gái đầu của vợ chồng tôi ngay từ thuở bé đã có những biểu hiện của sự thông minh, linh hoạt. Cháu luôn tự hòa nhập và làm quen dù ở bất cứ môi trường nào. Đi đến bất cứ nơi đâu, con gái tôi đều tỏa sáng và nhận được lời khen ngợi của mọi người, điều đó khiến tôi tự hào lắm, xem con như một báu vật vô giá của đời mình. Vợ chồng tôi đã nhiều lần nói với nhau không biết con giống ai mà đáng yêu đến vậy. Rồi lục tìm cả hai họ nội ngoại cũng chẳng có ai có gen trội để con thừa hưởng cả. Chúng tôi luôn thấy mình quá may mắn khi được trời ban cho con gái thông minh, hoạt bát, có tài giao tiếp linh hoạt đến vậy.

Rồi cuối năm vừa rồi, tôi gặp lại người bạn cũ từng đi du học với tôi trước đây. Cả hai vợ chồng cậu bạn trở về nước làm việc, và mở thêm một trung tâm xét nghiệm gen ở trung tâm thành phố. Vợ chồng tôi đã giúp đỡ bạn nhiều trong việc lo thủ tục giấy tờ để thành lập trung tâm ấy. Công tác chuẩn bị diễn ra khá nhanh chóng và chỉ chưa đầy 3 tháng trung tâm của bạn đã được khai trương. Sau khi xem tuổi tác rất nhiều thì vợ chồng bạn ngỏ lời nhờ vợ chồng tôi “xông đất” mở hàng lấy may cho trung tâm của bạn. Tôi chẳng nề hà đồng ý ngay, để bạn lấy gen của tôi và con gái đầu giám định. Tôi chẳng để ý lắm bởi đó chỉ là tượng trưng thủ tục và hơn hết vợ chồng tôi rất yêu thương nhau và tôi chưa có 1 giây nào nghi ngờ vợ. Nhưng khi có kết quả, cậu bạn nhìn tôi có vẻ cảm thông chia sẻ. Tôi không tin vào kết quả ấy, bắt xét nghiệm lại thêm 2, 3 lần nữa nhưng kết quả chỉ có một. Tôi và con gái không cùng huyết thống. Tôi ê chề khi mình vô tình phát hiện ra sự thật đau lòng ấy, tôi yêu cầu cậu bạn giữ kín chuyện này.

Tôi chấp nhận im lặng để đổi lấy bình yên cho vợ con, liệu có phải là người nhu nhược?
Tôi đã nghĩ mình là người đàn ông hạnh phúc, sướng nhất thế gian khi có vợ đẹp, con ngoan

Tôi đã suy sụp mất một thời gian nhưng khi tĩnh tâm lại, tôi để ý quan sát vợ chẳng thấy cô ấy có biểu hiện gì lừa dối tôi cả. Tôi lục tìm quá khứ cũng chẳng có manh mối gì, khi trước tôi vợ có yêu một người và đã chia tay 2 năm mới yêu tôi. Hơn nữa, dù có là người gian xảo, lọc lõi đến mức nào em cũng không thể che đậy kỹ đến vậy, suốt 8 năm trời sống cùng nhau, em luôn đúng mực, thiết tha tình cảm và yêu thương tôi. Có lẽ nào, chính vợ tôi cũng không biết con gái không phải là con tôi? Bởi tôi đã từng đọc một câu chuyện tương tự hoàn cảnh của mình. Cô vợ trong chuyện trong lần từ biệt người cũ để lấy chồng đã ngã vào vòng tay anh ta lần cuối, và cũng từ lần đó, cô ta đoạn tuyệt hoàn toàn với người ấy, toàn tâm toàn ý lo cho gia đình và yêu thương chồng. Nhưng ngay sau khi kết hôn cô mang thai và sinh con. Cô vẫn đinh ninh đứa con là của người chồng cho đến rất nhiều năm sau, khi đứa con bị trọng bệnh qua nhiều xét nghiệm cô mới biết đó không phải con của chồng… Có thể lắm chứ. Tôi vẫn thiên về trường hợp của câu chuyện ấy. Tôi nghĩ vợ tôi cũng như người phụ nữ kia. Nếu có vậy, thì vợ tôi vẫn đáng thương hơn đáng trách. Tôi vẫn là người may mắn, khi em luôn giữ lời hứa với lòng mình, sau kết hôn thì toàn tâm, toàn ý với tôi, hơn nữa, tôi lại có được đứa con thông minh, ngoan ngoãn. Mặt khác, sự thật này chỉ mình tôi biết thì chẳng có ai tranh giành đứa con “vàng ngọc” với tôi cả.

Tôi chẳng tìm ra được lý do vợ phản bội lừa dối mình, lại càng không thể ngăn nổi tình yêu của mình dành cho con gái. Ngày ngày đi làm về, tôi nhìn thấy các con vui đùa, thấy vợ lo toan săn sóc gia đình thì mọi suy nghĩ trong tôi đều bay biến. Tôi yêu cảm giác bình yên của gia đình này. Suốt 8 năm qua, con gái không phải là máu mủ của tôi nhưng tôi đã yêu thương nó như sinh mệnh của mình vậy chẳng lẽ gì tôi vì một tờ xét nghiệm lại thay đổi tình cảm với con được.

Tôi đã nghĩ rất nhiều và quyết định xem như chưa có chuyện gì. Tôi biết rằng để làm điều đó là rất khó, Bởi tôi chẳng dễ dàng quên đi điều mình đã biết, nhưng chắc chắn tôi sẽ làm được, bởi với tôi tình yêu dành cho gia đình là chẳng có gì thay đổi. Có lẽ đọc đến đây, sẽ có nhiều người chửi tôi ngu, tôi nhu nhược nhưng nếu ở hoàn cảnh của tôi thì mọi người sẽ làm gì? Không lẽ, tôi lại khuấy động một gia đình yên ấm, hạnh phúc lên để đi phơi bày một sự thật đau lòng sao? Tôi chọn sự im lặng để đổi lấy yên vui, hạnh phúc cho vợ và các con. Không phải tôi anh hùng hay rộng lượng gì nhưng tôi tin vào số phận, vào duyên nợ cuộc đời. Tôi tin, khi ông trời đã ban cho tôi được làm bố của con gái thì chắc hẳn chúng tôi phải có duyên có nợ với nhau. Dù mối quan hệ là gì đi nữa thì tôi vẫn tâm niệm, cho đi sẽ được nhận lại. Chỉ cần tôi toàn tâm, toàn ý với gia đình của mình thì vợ con sẽ mãi là hạnh phúc của tôi.

M.N

(Theo congluan)

Xem thêm:

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.