Vì vô sinh, tôi buông thả chính mình…

Vì vô sinh, tôi buông thả chính mình…

Chuyện đời của tôi bắt đầu từ một bi kịch của đàn bà, chính điều đó đã khiến tôi vấp ngã và giờ đây phải sống trong thấp thỏm từng ngày.

Tôi và chồng tôi lấy nhau khi cả hai đều có công việc ổn định và suy nghĩ nghiêm túc về hôn nhân. Anh là con cầu tự độc đinh của dòng họ Phan danh giá cả vùng, vì anh là kì vọng của cả dòng tộc nên người vợ của anh cũng được soi xét rất kĩ lưỡng. Tôi không dám nói bản thân mình công dung ngôn hạnh vẹn toàn nhưng với tiêu chuẩn nhà anh tôi đáp ứng được, nhìn chung hai bên gia đình môn đăng hộ đối và vô cùng mĩ mãn về cuộc hôn nhân này.

Kết hôn xong chúng tôi ở chung nhà bố mẹ chồng vì anh là con duy nhất của ông bà nên đó là lẽ đương nhiên. Tôi cũng không phải đứa chua ngoa, xấu tính để mà phải sợ hãi cuộc sống làm dâu. Mọi chuyện vẫn ổn cho dù nhiều khi mẹ chồng tôi vẫn thường xét nét tôi vì bà vốn là người tư duy theo lối cổ.

Vì vô sinh, tôi buông thả chính mình…

Sau khi lấy chồng được ba tháng thì mẹ chồng tôi đã giục quýnh quáng lên chuyện tôi phải có bầu cho bà còn có cháu, chuyện con cái đối với một gia đình trẻ nào ai mà không mong muốn? Tôi và chồng cũng không kế hoạch gì cả, vẫn sinh hoạt đều đặn và để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.

Rồi tôi cũng có thai, mẹ chồng tôi vui lắm! Bà thắp hương khấn vái tạ ơn tiên tổ và khoe khắp xóm làng chuyện tôi có con trai để nối dõi tông đường họ Phan. Tôi cũng được bà cưng chiều và không còn xét nét như lúc đầu, chồng tôi vẫn yêu thương tôi. Biến cố xảy ra khi tôi mang thai ở tuần thứ 26 thì tôi bị tiền sản giật nên không giữ được con. Con mất khi còn chưa kịp chào đời, tôi sốc nặng! Gia đình nhà chồng khi ấy như có tang, mẹ chồng tôi cũng đau đớn khôn nguôi và động viên tôi nhiều, thời gian ấy nếu không có sự động viên từ nhiều phía thì có lẽ một người thần kinh yếu như tôi sẽ không thể chịu đựng được!

Thời gian trôi qua được nửa năm, mẹ chồng tôi lại gợi ý chuyện có cháu cho bà bế, rằng bà đã tham khảo nhiều nơi và bác sỹ nói là tôi có thể mang thai trở lại. Không những thế, bà còn mua thuốc bổ để tôi uống nhằm tăng cường sức khỏe để đậu thai. Tôi cũng muốn có con nên tích cực hơn trong chuyện chăn gối, và sau hai tháng sau tôi lại có thai lần nữa!

Lần này, vẫn là một bé trai. Mẹ chồng tôi năng đi chùa hơn, suốt ngày cầu kinh khấn Phật, làm đủ thứ bổ dưỡng cho tôi ăn, dặn tôi cẩn thận đi lại rất chu toàn. Được người mẹ chồng quan tâm yêu thương mình như thế tôi cũng hạnh phúc lắm!

Bi kịch lại đổ ập vào đầu tôi khi tôi không thể giữ được cái thai ở tuần thứ 20. Lý do: tiền sản giật! cả nhà nội ngoại, bạn bè gần xa đều thương xót, bàng hoàng thay cho tôi. Người đàn bà hai lần mang thai thì hai lần đều sảy, mà cô ta đã có được đứa con nào đâu! Tôi đờ đẫn và khủng hoảng tinh thần trong thời gian đó! Lúc ấy, mẹ chồng tôi đã bắt đầu thay đổi! Bà không còn yêu thương tôi như lần đầu sau khi bác sỹ cho biết tôi không thể có con, nếu có thai cũng sẽ bị sảy!

Mặc kệ tôi đang đau đớn vì mất đi đứa con thứ hai chưa chào đời, bà đi xem bói và nói số tôi và chồng tôi không hợp nhau, nếu ở với nhau nữa thì dòng họ nhà bà sẽ tuyệt tự và bà gây sức ép buộc chồng tôi phải lựa chọn: Một là kiếm con ở bên ngoài, hai là bỏ tôi?

Tôi mất hết tinh thần khi thấy mẹ chồng tôi có thể đối xử tàn nhẫn với tôi như thế, tôi cãi lại thì bà nói những lời như dao cứa “đồ gái độc không con!”. Chồng tôi thì nhảy vào bênh mẹ, coi tôi như một con đàn bà phế vật! tôi đau đớn khôn nguôi khi bỗng chốc mất đi tất cả tình yêu và sự tin tưởng với chồng, với gia đình nhà chồng!

Vì vô sinh, tôi buông thả chính mình…

Và tôi trả thù bằng cách ngoại tình! Tôi không thiếu đàn ông si mê, kể cả là khi tôi đã có chồng thì đàn ông vẫn không ngừng vây quanh, tôi chấp nhận cặp với một tay đồng nghiệp sáng sủa và say mê tôi nhất. Ngày xưa gã đã tán tôi mãi nhưng không đổ, giờ vẫn chưa lấy ai! Những phút gối chăn bên gã tôi thấy day dứt và tội lỗi khủng khiếp, tôi nhớ đến chồng và tôi biết mình còn yêu anh nhiều lắm! Tôi muốn trở về vòng tay anh dù cho cuộc đời tôi có bi kịch ra sao đi nữa thì tôi cũng chấp nhận, vậy là tôi buông gã người tình ra để về với gia đình mình, dù gia đình ấy chẳng chào đón tôi như xưa nữa, chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể tan biến bất cứ lúc nào…

Trớ trêu là gã người tình không buông tha cho tôi, gã liên tục nhắn tin gọi điện đe dọa tôi, thậm chí tôi xin nghỉ việc vì quá sợ hãi gã. Dường như gã đã mất kiểm soát, gã rình mò và theo dõi tôi đến tận nhà chồng (trước đó gã chỉ biết nhà đẻ tôi) và ép tôi lên xe, đe dọa nếu không đi gã sẽ vào tận nhà chồng tôi để lột mặt nạ ngoại tình của tôi. Quá sợ hãi, tôi đi theo gã đến nhà nghỉ, dù không làm gì nhưng tôi nghe gã kể lể là gã yêu tôi và nhớ tôi là tôi đã rợn hết tóc gáy!

Gã bảo tôi không được cắt đứt mối quan hệ này nếu không tôi sẽ mất tất cả. Tôi cảm thấy ghê sợ gã và thực sự muốn tống gã ra khỏi cuộc đời mình, nhưng giờ đây tôi đã tự buộc một cái dây thòng lọng rồi tự chui đầu vào, chỉ chờ đẩy cái ghế là đời tôi chấm dứt! chồng tôi thời gian này đã yêu thương tôi hơn, anh cũng nói về chuyện xin con nuôi để tránh gây áp lực cho tôi và anh sẽ đương đầu với gia đình mình. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện động trời này bị phanh phui, có lẽ tôi chết đi còn hơn là hiện diện trên cõi đời này để hứng chịu luật nhân quả.

Tôi không muốn mất anh, không muốn đời mình thêm đớn đau nữa, đành rằng tôi đã sai rồi nhưng liệu còn có con đường nào để giải quyết êm thấm chuyện này để tôi có thể sống tiếp? Đời tôi đã quá đau khổ rồi, xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi cần lắm!

Mai Khanh

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.