Ngồi nhìn thiên thần nhỏ đang ngủ ngon lành mà nước mắt tôi không ngừng rơi. Con bé say giấc, khuôn mặt hồn nhiên hệt như một thiên thần. Vậy mà đã có lúc tôi căm ghét nó, hận nó và… chỉ muốn hại chết con khi nó vừa được tạo hình hài – mới chỉ là một bào thai. Cũng chỉ vì nó không phải là sự kết tinh của tình yêu, tất cả là kết quả của việc mẹ nó bị một kẻ xa lạ cưỡng bức trong lần đi làm về muộn. Tôi – khi ấy đã hứng chịu đủ mọi cay đắng, tủi cực của cuộc đời, trong khi việc tự chăm sóc cho bản thân cũng đã là quá sức. Tôi vốn không được khỏe mạnh, bình thường như mọi người…
Vậy nên, ngày biết mình mang thai tôi như hóa điên hóa dại. Tôi đã gào khóc và uất hận vô cùng. Và càng thấy bế tắc khi bác sĩ thông báo tôi không thể phá bỏ cái thai này, sẽ rất nguy hiểm tới tính mạng bởi tôi có tiền sử bệnh tim.
Từ khi đó, thay vì ăn uống điều độ, ngủ nghỉ đàng hoàng, tôi bắt đầu nhịn ăn, chỉ khóc và khóc. Tôi thấy mình thật bất hạnh. Nhiều khi tôi đấm vào bụng mình thùm thụp, mong sao cho bé không còn nữa. Việc có con đồng nghĩa tôi phải nghỉ làm, chuyển chỗ ở mới và không còn muốn gặp gỡ người thân, bạn bè nữa. Rồi đây tôi đối diện với con như thế nào, ngay cả cha nó là ai tôi cũng không biết. Tôi chìm ngập trong nước mắt. Thân xác héo mòn…
Tôi bắt đầu nhịn ăn, chỉ khóc và khóc. Thân xác héo mòn… (Ảnh minh họa)
Tôi thấy tương lai mịt mù, cuộc đời u tối và ngập ngụa chán nản, chán nản vô cùng vô tận. Cho đến một ngày, vô tình tôi bị ngã, khi đang trên xe đi làm về. Gì thế này? Máu? Máu chảy, tôi rùng mình sợ hãi, sợ hơn bao giờ hết. Tôi không sợ mình chết, chỉ sợ mất con.
Tôi kêu cứu, cố gắng gọi người cứu lấy con của mình…
Mở mắt, tôi thấy mình đang ở trong viện với một người đàn bà lạ. Chợt nhớ ra, tôi sờ ngay tay xuống phía bụng, nơi con vẫn ở đó – cảm giác như vừa níu giữ được điều gì quan trọng nhất trong đời – con vẫn trong lòng mình. Nước mắt tôi lăn rơi. Nước mắt của ân hận…
Người đàn bà bên cạnh tôi lúc đó là một cô lao công, thấy tôi bị vậy nên vội gọi ngay xe đưa vào viện kịp thời. Đáng lẽ ra đứa bé gặp nguy thì tôi phải vui sướng mới đúng, vì đó là ý nguyện của tôi mà. Nhưng đến giờ phút này thì tôi lại sợ. Tôi không thể để mất nó được. Nó là con tôi. Nó cần được mẹ che chở… Tôi tự nhủ sẽ bảo vệ con, bảo vệ nó suốt cuộc đời này…
Cứ thế mỗi ngày, tôi thấy con đạp đạp nhẹ nhàng trong bụng. Có lúc con đạp mạnh hơn, rồi di chuyển nhiều lần mỗi ngày. Tôi cảm nhận con lớn dần lên trong cơ thể tôi và bắt đầu vuốt ve cái bụng của mình. Tôi ăn nhiều hơn, khóc ít hơn. Và càng ngày con bé như cảm hóa tôi, tình mẹ con thiêng liêng đang trỗi dậy. Tôi thầm hứa sẽ sinh con và nuôi dưỡng thật tốt. Nó sẽ chỉ là của riêng tôi. Là hạnh phúc và cuộc đời của tôi. Tôi quyết định vậy.
Đến bây giờ nhìn con từng ngày lớn lên, nhìn con ngủ, con lẫy, con ngồi, con mon men vịn tay tập đi, tôi lại dàn dụa nước mắt. Mỗi khi bé biết làm một trò mới tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi luôn cố gắng để bù đắp tất cả những gì bé phải chịu thiệt thòi cũng như chuộc lại lỗi mà đã đối xử với con lúc bầu. Dẫu biết phía trước còn nhiều khó khăn phải đối mặt, nhưng tôi sẽ luôn làm tất cả vì hạnh phúc và tương lai của con. Tôi không giàu để cho con nhiều của cải vật chất, nhưng tôi sẽ cho con tôi tất cả tình yêu thương bao la của mình. Mỗi tối khi bé ngủ say, tôi lại nghẹn ngào trong nước mắt thì thầm bên tai con: Con yêu, mẹ xin lỗi con, mẹ yêu con ngàn lần. Cảm ơn con đã đến bên mẹ, tình yêu của mẹ…
Đăng Tâm
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.