Vợ chồng tôi cưới nhau được 2 năm và hiện có một cháu nhỏ hơn 6 tháng tuổi. Cuộc sống vợ chồng, quan hệ mẹ chồng – nàng dâu trước đây khá yên bình vui vẻ vì vợ chồng tôi tìm hiểu nhau khá lâu rồi mới cưới, thành ra lấy nhau rồi không có nhiều cảm giác “vỡ mộng”. Mẹ chồng tôi lại không ở cùng, chỉ thỉnh thoảng cuối tuần mới về chơi. Nhưng kể từ ngày tôi bắt đầu phải đi làm sau 6 tháng ở cữ và nhờ bà nội trông cháu dùm, cũng là lúc những mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh. Có những sự việc bản thân tôi không ngờ tới, đặc biệt là việc bà trông cháu nội nhưng lại đòi… lương.
Tôi kể qua một chút về hoàn cảnh của gia đình chồng: Chồng tôi là con một, bố mất sớm, một mình mẹ tần tảo nuôi nấng anh học hành. Ngày anh đỗ đại học, mẹ cũng khoá cửa ngôi nhà ở quê, theo con trai lên Hà Nội và đi làm giúp việc cho nhà người ta để kiếm tiền nuôi con. Ngay từ lúc yêu đến lúc cưới nhau, tôi vẫn vô cùng thương và cảm phục những hi sinh của bà dành cho chồng mình nên tự nhủ rằng, sẽ coi bà như mẹ đẻ và đối xử với bà thật tốt.
Cưới nhau xong, rồi đến lúc tôi có bầu, sinh con, vợ chồng tôi nhiều lần ngỏ ý muốn bà nghỉ làm giúp việc cho người ta để về ở với vợ chồng tôi, phần là đỡ đần con cái, phần vì không muốn bà đi làm thuê làm mướn nữa. Nhưng hết lần này đến lần khác, bà đều từ chối vợ chồng tôi với lý do: “Chúng mày cũng khó khăn, mẹ vẫn phải đi kiếm tiền…” khiến tôi càng thương bà hơn. Dù đẻ xong vài ngày đã phải tự tay làm tất cả mọi việc mà không có ai phụ giúp, tôi vẫn không bao giờ có ý nghĩ trách móc gì bà cả.
Sau gần 6 tháng nghỉ sinh và chuẩn bị phải đi làm lại, vợ chồng tôi một lần nữa lại đặt vấn đề với bà về việc về ở và trông cháu. Lần này thì bà đồng ý, nhưng lại khiến tôi vô cùng bất ngờ khi đưa ra điều kiện: “Cũng phải trả lương cho mẹ như khi đi làm cho người ta”. Lúc đầu cứ nghĩ bà đùa nên tôi chỉ cười, nhưng bà bảo: “Mẹ đi làm bao năm, dồn hết cho chồng con ăn học. Bây giờ cũng phải đi làm, kiếm chút ít còn tích lũy cho sau này già yếu. chứ con cái sau này tốt xấu ra sao, mẹ không biết được. Nếu con không thích thì đi thuê người ngoài”.
Thực lòng là tôi chẳng tiếc bà ba triệu một tháng, nhưng hoàn cảnh của vợ chồng tôi hiện nay cũng khá khó khăn. Chồng tôi làm công ty xây dựng, thời gian này làm ăn không tốt nên thường xuyên không có việc và lương chỉ đủ cho anh đi lại, ăn sáng, còn mọi khoản chi tiêu trong nhà hầu hết đều dựa vào đồng lương của một mình tôi. Nếu bây giờ trừ đi “lương” của bà, chúng tôi chỉ còn lại hơn 4 triệu đồng cho cả tiền nhà, tiền bỉm sữa ăn uống của con, rồi cả tiền sinh hoạt cho 3 người lớn, thực sự tôi không biết phải xoay sở ra sao. Mà điều đáng nói là bà cũng biết hoàn cảnh của chúng tôi như vậy, đáng lẽ phải thông cảm và thương con thương cháu chứ?
Nhưng khó chịu của tôi không chỉ dừng lại ở đấy, mà còn ở việc bản thân tôi dù ấm ức nhưng vẫn cố gắng để vui vẻ với bà, còn bà thì luôn cho rằng tôi “thái độ”, tôi trả tiền rồi coi bà như… ô sin. Chẳng hạn có lần đến bữa cơm thì cháu quấy khóc, tôi đang dỗ con thì bà bảo đưa bà bế hộ, ăn nhanh còn đi làm, bà ở nhà ăn sau. Tôi thấy chuyện ấy cũng rất bình thường nên không suy nghĩ gì mà ngồi ăn luôn, chỉ có thế thôi mà khi chồng tôi vừa về, bà “quay 180 độ”: “Tao là ô sin, ăn sau là đúng. Vợ mày là “cô chủ”, chẳng ăn trước thì sao” khiến chồng giận tôi cả tuần trời không thèm nói chuyện. Mỗi lần bế cháu đi chơi, người ta hỏi thăm, bà toàn tự nhận mình là “người ở”, nên hết người nọ đến người kia xì xào, nói này nói nọ về “cách sống” của tôi, về việc “đối xử với mẹ chồng không ra gì”.
Chuyện chăm con, chăm cháu cũng vậy, từ những việc lớn đến việc nhỏ, việc gì tôi làm bà cũng không ưng, không “vừa mắt” và bắt tôi phải thay đổi. Hễ tôi không đồng ý hoặc không làm theo là ngay lập tức bà lại ầm ĩ: “Mày không coi tao là mẹ mày đúng không? Chỉ là ô sin của mày nên mày mới không nghe lời đúng không…” khiến tôi chỉ muốn phát điên lên vì quá ức chế.
Lại cũng vì không muốn mình giống “ô sin”, nên mọi việc nhà từ a đến z bà cũng để tôi làm hết chứ không bao giờ động tay động chân. Sáng nào tôi cũng phải dậy từ 5h và đêm thì 12h cũng mới bắt đầu được ngả lưng. Chồng tôi đi vài ngày mới về nhà một lần, nhưng cũng không bao giờ giúp vợ, bởi hễ làm là bà lại khó chịu. Kể cả những ngày tôi ốm tôi đau cũng chưa bao giờ nhận được một lời hỏi han, ngược lại vẫn phải lết dậy mà làm việc. Nhiều khi tôi nghĩ, ở nhà này chẳng biết ai mới thực sự là ô sin, là “người ở”?
Thực sự bây giờ tôi cảm thấy mình vô cùng bế tắc, kinh tế thì thiếu thốn, chưa hết tháng đã hết tiền, suốt ngày phải đi vay, đi giật bạn bè, cuộc sống tinh thần thì mệt mỏi, khủng hoảng. Chồng thì cứ hễ mẹ giận là lại điệp khúc: “Mẹ khổ vì anh nhiều rồi, em phải nhịn, phải chiều mẹ”. Cách duy nhất để giải thoát cho tôi là để bà đi làm ở chỗ khác, còn tôi thuê người ngoài về trông con, nhưng tôi phải làm sao, phải nói điều đó như thế nào đây?
Hà Vy
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.