Tôi lần đầu biết rung động thực sự, là từ năm nhất đại học. Lớp trưởng của chúng tôi khi đó, là một chàng trai có nụ cười tỏa nắng, với hàm răng trắng đều bong bóc, tính tình hòa đồng, dễ mến và thường đi một chiếc xe tay ga đến trường. Hình ảnh của một cậu công tử nhà giàu thành phố, nhưng không đua đòi chơi bời, mà lịch thiệp trang nhã, lại vừa học giỏi, chơi thể thao hay khiến tôi cứ dần dần mở trái tim mình ra lúc nào không biết.
Tôi thầm thương Phong, và mãi mãi vẫn chỉ là tình đơn phương mà thôi. Tôi đến giảng đường cũng chỉ để mong ngóng nhìn chỗ ngồi cậu ấy, hôm nào vắng điểm dừng của mình là tôi tiu nghỉu, buồn nhớ. Thi thoảng trong lớp tôi lại lén nhìn Phong, nếu lỡ vô tình gặp ánh mắt Phong vu vơ đáp lại thì cả ngày hôm đấy cứ lâng lâng, xao xuyến. Những tình cảm cứ trong sáng như thế, nhưng tôi không ngờ lại khiến mình đứng ngồi không yên, lúc nào suy nghĩ cũng chỉ tràn ngập hình ảnh của Phong mà thôi.
Ngoài giờ học, khi đi chơi ở những con đường lãng mạn, những góc phố thân quen của Hà Nội, tôi chỉ mong vô tình được gặp cậu ấy. Nhưng chỉ là vô vọng, bởi chúng tôi chẳng có sự ràng buộc hay hứa hẹn nào cả. Lá thư tôi viết cho cậu ấy, để bày tỏ tình cảm mến thương của mình mãi nằm sâu trong hộc tủ, vài lần lấy hết dũng khí mang đi học, quyết tâm sẽ nhét vào quyển sách của cậu ấy nhưng rồi cũng không làm được. Là mang đến rồi lại mang về.
Tình cảm một chiều cứ lớn dần qua năm tháng, đôi khi tôi đoán Phong cũng biết được ý mình. Nhưng tôi ngại ngùng cứ né tránh cậu ấy, nên mãi trong giảng đường gần 200 người, chúng tôi luôn ngồi cách xa nhau và chưa từng một lần nói chuyện. Tôi chỉ đứng từ xa, len lén nhìn cách cậu ấy học, chơi và trở thành người yêu của một cô gái khác.
Cô gái ấy là hoa khôi của khối, lại con nhà có điều kiện chứ không phải là dân tỉnh lẻ lên trọ học, quê mùa như mình. Tôi đã rất xót xa khi chứng kiến những buổi học mà Phong và bạn gái cùng đi học, ngồi cạnh thủ thỉ, ra về chung và nhìn họ tung tăng đến căng tin, cười đùa vui vẻ, thoải mái… Xót xa lắm, buồn lắm, tôi thất tình như thể bị người yêu lâu năm phản bội vậy.
Rồi năm cuối đại học cũng đến, tôi tập trung viết khóa luận tốt nghiệp, cố nén tình yêu đơn phương của mình lại, vì biết đó là điều cực kỳ xa vời. Tình cảm thương nhớ một người được gói kín, giấu tận sâu trong đáy lòng, chỉ lâu lâu lại bồi hồi khi bất chợt nghe tên người ta. Cũng từ đó, tôi hoàn toàn mất liên lạc của Phong. Vì chúng tôi bảo vệ khóa luận ở hai hội đồng, hai khoảng thời gian khác nhau nên không còn gặp nhau lần nào nữa.
Tôi ra trường, không dám trở về họp lớp lần nào. Rồi chuyển hẳn vào Sài Gòn làm việc và chấp nhận lấy chồng qua mối lái khi tuổi đã quá ba mươi.
Dạo gần đây, tôi có tham gia vào facebook, lần mò qua những người bạn chung thì vô tình biết được trang cá nhân của Phong. Rồi nắm sơ qua là cậu ấy tốt nghiệp đại học xong thì tiếp tục sang Anh để hoàn tất chương trình thạc sỹ. Nay Phong đã là giám đốc chi nhánh của một tập đoàn toàn cầu, nhưng vẫn độc thân. Biết tin này, trong tôi lại cứ bồi hổi bồi hồi, tình cảm xưa cũ lại vọng về, nhói đau. Rồi lại cứ hình dung, cứ mơ tưởng là Phong đang còn đợi mình…
Tôi đã có chồng con, nhưng sống một cuộc đời khá tẻ nhạt. Nên đôi hồi trong những giấc mơ, tôi vẫn thường nhớ đến hình ảnh của cậu lớp trưởng ngọt ngào và mối tình đầu đơn phương từ năm nào. Chồng tôi tuyệt nhiên không biết, bởi anh luôn sống như một cái máy được lập trình sẵn, khá là vô cảm, không biết tạo ra những điều lãng mạn khiến hôn nhân của chúng tôi rất nhàm chán.
Nay biết được thông tin của Phong rồi, tôi thực lòng rất muốn đi tìm cậu ấy, muốn nói rõ một lần cho hết tất thảy những tình cảm xưa kia và sự nhung nhớ trong bao năm qua. Hãy cho tôi lời khuyên, tôi cần làm gì để tìm lại tình yêu của mình, ở cái tuổi này đây?
Nguồn: Theo Phụ Nữ Online
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.