5 năm nhầm tưởng con trai của tình cũ và cái kết bế tắc của sự dại dột

5 năm nhầm tưởng con trai của tình cũ và cái kết bế tắc của sự dại dột

Trước khi kết hôn với chồng tôi có mối tình sâu đậm với người bạn học cùng cấp 3. Chúng tôi yêu nhau trong suốt 6 năm trời và việc đi quá giới hạn trong tình yêu là điều không tránh khỏi. Nhưng vì lý do người cũ thay lòng đổi dạ yêu người con gái khác ngay sau khi tốt nghiệp đại học, tôi như phát điên. Tôi hoang mang như không còn là chính mình nữa. Tôi suy sụp rất nhiều, cũng may khi đó có Đ là chồng hiện tại ở bên cạnh quan tâm, động viên và giúp đỡ tôi mới vượt qua cú sốc đầu đời đó. Đ hơn tôi 3 tuổi là người cùng quê với tôi nên anh hoàn toàn biết chuyện tình yêu của tôi trước đây. Dẫu vậy anh luôn đứng sau dõi theo và dành tình cảm cho tôi. Rất may anh chấp nhận việc tôi không còn trong trắng, đã dang rộng vòng tay đón nhận, che chở khi tôi chênh vênh lạc bước. Chẳng hiểu từ khi nào tôi và Đ trở thành 1 cặp, có lẽ ban đầu tôi chỉ đến với anh để lấp đầy khoảng trống, để dựa dẫm khi yếu đuối nhưng trước sự chân thành không tính toán của Đ tôi đã cảm động và yêu anh. Rồi đám cưới của chúng tôi cũng diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người. Và dĩ nhiên, trong tiệc cưới của chúng tôi người yêu cũ cũng có mặt. Sự xuất hiện của anh ta làm tôi bối rối, bực dọc, nhưng Đ tinh ý đọc được cảm xúc trong mắt tôi, anh nắm chặt để tôi an tâm bước vào lễ đường, thì thầm với tôi “mọi chuyện là quá khứ rồi, hãy để nó ngủ yên em ạ. Anh ta có quyền chúc phúc cho chúng ta mà”. Tôi nhìn Đ với ánh mắt hàm ơn, kính trọng.

Sau lễ cưới, chồng tôi mải chúc tụng, cảm ơn mọi người mà say mềm, chẳng biết trời đất là gì phải nhờ người dìu về phòng trọ. Điều làm tôi bất ngờ chính là người yêu cũ của tôi đã đưa anh về. Sự xuất hiện của anh ta làm tôi bối rối, rồi anh ta nói lời xin lỗi đã làm tôi đau khổ, anh thực tâm chúc phúc cho vợ chồng tôi. Anh ta cố ý đến lễ cưới chỉ để nhìn tôi, nói lời xin lỗi. Sự thành khẩn của anh ta cũng khiến tôi bình tĩnh, chúng tôi nói chuyện rất lâu khi chồng vẫn say mềm, không biết gì. Vốn còn dành nhiều tình cảm cho anh ta, lại nhận những lời phỉnh nịnh, ỉ ôi, tôi đã không giữ được mình, đã làm chuyện đáng xấu hổ với anh ta ngay trong đêm tân hôn.

5 năm nhầm tưởng con trai của tình cũ và cái kết bế tắc của sự dại dột

Sau hôm đó tôi biết mình sai, nên quyết tâm đoạn tuyệt mãi mãi với người cũ, chuyên tâm lo cho hạnh phúc gia đình. Vợ chồng tôi chuyển nhà lên Hà Nội cho tiện công việc của chồng. Rồi 3 tháng sau tôi phát hiện mình có thai. Tôi hoang mang không biết nó là con của chồng hay người cũ. Thâm tâm tôi vẫn nghĩ đó là con của anh ta, chẳng phải của chồng. Rồi tôi cứ ôm bí mật đó cho riêng mình, cảm thấy day rứt như một kẻ tội đồ khi nhìn chồng hạnh phúc bên con trai. Sau khi sinh con trai, vì cảm giác có lỗi, tôi muốn sinh cho chồng một đứa con, một đứa con của anh để xóa bớt tội lỗi nhưng cứ “thả” mãi mà tôi chẳng mang thai. Tôi đã nghĩ chồng có vấn đề về sức khỏe, hoặc anh không thể có con. Bởi lẽ, nếu chồng tôi bình thường sao suốt 4 năm qua tôi không mang thai lần nào cho dù chẳng dùng biện pháp tránh thai nào. Những phân tích của riêng tôi khiến tôi khẳng định chắc nịch, thằng bé không phải là con của Đ mà là con của người cũ. Tôi đã thề sẽ mang bí mật này suốt đời nhưng tôi đã không làm được điều đó. Sự phán đoán của tôi đã sai, tôi vô tình đẩy chồng mình vào nỗi tuyệt vọng. Tôi đã làm mất đi lòng tin, sự tôn trọng của chồng mãi mãi.

Lần đó, hai vợ chồng tôi cãi nhau kịch liệt về việc tiền nong, chồng tôi giận, đòi ly hôn. Anh cương quyết mang con về nội gửi, hai vợ chồng ly thân một thời gian. Tôi không cho anh đi, nhất nhất giữ con ở lại. Tôi và Đ tranh giành nhau nuôi con, nóng giận, không kìm nổi mình. Tôi nói “anh thôi đi. Nó không phải con anh đâu”. Ban đầu Đ cho những lời nói của tôi như lời tức giận, bỏ qua nhưng khi tôi khẳng định lại “anh nghĩ nó là con anh à, nó là con của riêng tôi. Anh không thể sinh được con, Nếu anh có khả năng làm bố sao suốt chừng ấy năm tôi chẳng thể mang thai thêm lần nào”. Nghe tôi nói vậy Đ sững người, anh sốc mạnh vai tôi mà hỏi “cô nói gì, nói lại tôi xem, vậy nó là con ai, con thằng nào?”. Vốn là kẻ hiếu thắng, chẳng che nổi cảm xúc của mình, tôi nói hết những điều tôi nghĩ và cả những điều tôi chôn dấu trong lòng. Đ thất thần, đổ sụp xuống đất như chẳng còn chút sức lực nào. Mắt anh nhìn tôi ngây dại, đau đớn, đầy căm phẫn khiến tôi sợ hãi. Anh tát tôi một cái như trời giáng mà nói “đồ độc ác, cô đã giết chết tình cảm của tôi suốt bao năm qua rồi. Cút đi, cô không xứng đáng là vợ tôi”. Nói rồi anh vùng chạy khỏi nhà. Con trai tôi vốn quấn bố, thấy bố đi, cũng chạy theo làm tôi cản không kịp. Chẳng may khi con ra đến đầu đường bị một chiếc xe tải đâm. Cả tôi và chồng như không sống nổi nhìn con đầm đìa máu. Chúng tôi gọi cấp cứu đưa con vào viện trong tình trạng mất máu nhiều, rất nguy kịch. Không may cho chúng tôi, con thuộc nhóm máu hiếm, bệnh viện không còn. Phải tìm được nguồn máu phù hợp mới có thể tiến hành phẫu thuật được. Hai vợ chồng tôi khóc như mưa, nhìn con nguy kịch mà bất lực. Chỉ cầu mong ông trời đừng cướp con khỏi tay chúng tôi. Những tưởng sau những gì tôi nói, Đ sẽ chẳng bao giờ nhìn mặt mẹ con tôi nữa, nhưng anh vẫn tận tụy lo lắng cho con như trước làm tôi thấy hối hận vô cùng. 15 phút rồi 30 phút trôi qua, không tìm được người có máu phù hợp, bác sĩ lắc đầu ngán ngẩm. Một y tá nhìn Đ nói, “mẹ đã thử máu không phù hợp rồi, bố đâu, sao không thử?” Đ lắc đầu tuyệt vọng, nước mắt lăn dài “tôi không phải bố đẻ của cháu”. Cô y tá không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nói “người ngoài có thể trùng nhóm máu mà. Có một chút hi vọng cũng nên thử. Anh vào đi, vì sinh mạng của cháu”. Không chần chừ, Đ đứng lên ngay. Khi y tá thông báo kết quả nhóm “máu phù hợp, có mối quan hệ bố con” làm chúng tôi sững người, mừng vui vô cùng. Sau 6 tiếng phẫu thuật, con trai tôi đã được đưa về phòng hồi sức. Tôi hiểu những điều mình nói ra đã làm Đ tổn thương lòng tự trọng, anh chẳng nói với tôi một lời. Đ yêu cầu bác sĩ xét nghiệm AND, đúng là bố con. Chồng tôi ném kết quả vào mặt tôi, chẳng nói lời nào, vào phòng với con. Tôi không hiểu sao lại là như vậy. Suốt 5 năm qua tôi đã nghĩ nó không phải con của chồng, rồi còn không suy nghĩ trong lúc tức giận đã nói hết những điều mình nghĩ với Đ. Tâm trạng tôi rối bời, không dám đối diện với anh.

Tôi hối hận vô cùng, những tưởng mang trong mình bí mật tày đình nhưng đó chỉ là sự ngộ nhận. Rồi lại mang sự ngộ nhận làm tổn thương chồng, làm con rơi vào nguy hiểm. Tôi đã đánh mất lòng tin của chồng, đẩy anh rơi vào tuyệt vọng. Tôi không biết đối diện với chồng con thế nào. Mấy ngày nay, chồng không nói với tôi một lời, cũng chẳng thèm nhìn tôi. Tôi biết tội lỗi của tôi không thể nào tha thứ, chỉ riêng việc nhơ nhuốc đêm tân hôn cũng đáng phải xuống chín tầng địa ngục rồi. Tôi biết phải làm sao? Biết nói gì khi chồng tôi bình tâm trở lại. Tôi đã nhầm lẫn, một sự nhầm lẫn đáng khinh bỉ. Tâm trạng tôi rối bời, không biết giải quyết và nói gì để xoa dịu chồng.

Hồng Liên

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.