“Anh chỉ muốn cơi nới…”

“Anh chỉ muốn cơi nới…”

Lòng chị như xát muối, cái cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt lấy trái tim khiến chị không thở được, đất dưới chân chị như muốn sụp xuống khi nghe những lời dao cứa ấy…

Chị ba mươi thôi, qua một lần đò, vết thương lòng vô số nhưng chị vẫn lạc quan mà tin tưởng vào tình yêu, đàn ông và cuộc sống. Người ta bảo “Giai ba mươi tuổi đang xoan, gái ba mươi tuổi đã toan về già” nhưng nhìn chị chẳng ai nghĩ chị thuộc lứa “đầu ba” cả. Chị còn xuân lắm, tình lắm! Chỉ phải cái nỗi niềm bất hạnh nó đeo bám từ khi chị mới đôi chín, và nó cứ quẩn quanh lấy đời chị cho đến tận bây giờ, khiến chị mang tiếng thành gái “nạ dòng” dù chị vẫn chưa có con.

“Anh chỉ muốn cơi nới…”
Chị ôm niềm đau từ khi ấy, giấu tiệt lòng mình và mất niềm tin vào mọi thứ.
Ngày ấy, chị mới 18 tuổi, trẻ lắm, ngây thơ và chưa thấm mùi đời. Vừa chạm ngõ tình yêu đã vớ phải ngay gã nghiện, tuổi trẻ ít kinh nghiệm, lại phải nỗi hắn đẹp trai quá, lừa tình thiện nghệ quá nên chị chết đứ đừ, si mê hắn đến ngơ ngẩn. Chuyện một người con gái lần đầu yêu, gặp một gã trai đẹp khéo tán thì chuyện trao thân gửi phận và ước mơ đến một tương lai hạnh phúc là điều mà các cô gái thường mộng tưởng, chị cũng không ngoại lệ.

Vậy là trao thân, vậy là tin tưởng, và…có thai. Gã cũng chẳng phải loại đàn ông “đánh trống bỏ dùi”…Ừ, thì cưới! Vậy là chị lên xe hoa khi mới 18 tuổi và một cái hoài thai trong bụng hơn hai tháng.

Sau khi chung sống chị mới bất ngờ phát hiện những cái bất thường của tân lang. Trừ ba ngày đầu gã còn ôm ấp yêu thương , kể từ sau đó gã cứ lạnh nhạt với chị, không như hồi còn yêu nhau, chí ít không thường xuyên nhưng một tuần vẫn gần gũi vài lần, giờ thì nguội lạnh hẳn. Thế sao phải nhẽ? Gã mới 26 tuổi, chị khi ấy mới 18, làm gì có chuyện hương lửa tắt lụi như vậy… Nhưng chị chỉ nghĩ có lẽ gã mệt mỏi sau đám cưới, gã bảo sợ chị động thai, ừ…nghe cũng hợp lý. Nhưng chị vẫn thấy cách gã cư xử thật lạ lùng…

Gã thường xuyên biến mất khỏi nhà và khoảng trưa hoặc đầu giờ chiều, dù nhà kinh doanh tiệm game lúc nào cũng cần gã quản lý, thế nhưng nhoằng một cái là lại không thấy mặt đâu. Gọi điện thì không được, hỏi ai cũng không biết, chị bê cái bụng bầu đi hỏi han mấy nhà xung quanh xem bóng dáng chồng mình đâu thì người ta bảo gã đi chơi với toàn thành phần “dân vẹo” cả.

Một hôm chị đang ngủ trưa thì có nhu cầu vào nhà vệ sinh, mắt nhắm mắt mở bước vào thì chị giật mình ngã ngửa: Chồng chị đang ngồi chích ma túy trong nhà vệ sinh. Cú ngã mạnh về đằng sau khiến máu trong bụng ồ ạt chảy, gã chồng đang phê lòi nên không thể đứng dậy mà đưa chị đi cấp cứu, chỉ ú ớ xong nằm đó lờ đờ như sắp chết. May mà có một thanh niên chơi game ra khu vực nhà vệ sinh nên mới nhanh chóng đưa chị đi cấp cứu.

Chị thoát nạn nhưng mất con, rồi sự thật tàn nhẫn về gã chồng đẹp trai nhưng “nát nhừ”, chị khóc không ngừng. Vừa bước vào cuộc đời đã chịu quá nhiều nỗi đau, chị chả có gì ngoài vẻ xinh xắn và ngây ngô, mà xinh xắn và ngây ngô thì đôi khi giống một điềm chẳng lành cho cuộc sống, kiểu như một dạng “hồng nhan bạc phận” thời hiện đại.

Chị về nhà an dưỡng được một tuần thì gã chồng chị bị công an bắt trong một lần truy quét tội phạm ma túy. Với tội danh tàng trữ, mua bán ma túy, gã bị lĩnh án ba năm tù. Chị không muốn cự cãi hay bênh vực hắn trước sự phẫn nộ của gia đình, chị buông…Vậy là, trước ngày sinh nhật lần thứ 19, chị đã có một đời chồng và một đứa con chưa thành hình.

Chị ôm niềm đau từ khi ấy, giấu tiệt lòng mình và mất niềm tin vào mọi thứ. Cú sốc đầu đời khiến chị gần như gục ngã, chị lao vào làm việc như điên, kinh doanh buôn bán…rồi đi học thêm đủ thứ phục vụ cho công việc của mình. Bao đàn ông đến với chị, tử tế chân thành có, sắp tử tế, sắp chân thành cũng có…nhưng chị không còn thiết tha nữa, với chị lúc ấy chỉ có công việc và những người bạn mới đem lại cho chị niềm vui và cảm giác tin tưởng.

“Anh chỉ muốn cơi nới…”
 Cái phận đàn bà đẹp mà giỏi thì ông trời cũng phải lấy đi của họ một cái gì đó thật đắt mới công bằng thì phải…

Chị cứ sống thế cho đến khi chị ngấp nghé 30 chị mới giật mình nhìn lại, tại sao bản thân chị lại có thể sống một cuộc đời như tự trả giá lỗi lầm của mình thế này? Bạn bè chị giờ này, đứa muộn thì con cái cũng hai ba tuổi, đứa sớm thì con lớn tướng, vài đứa rất hạnh phúc, vài đứa cũng có nỗi buồn, nhưng không ai cô đơn như chị…Chị đã có sự nghiệp, đã có danh vọng, nhưng…Chị vẫn cô đơn. Đôi khi nghĩ đến phận mình, chị lại thấy những nỗi buồn đầy thêm.

Rồi chị mở lòng mình ra, thay đổi cái tâm tưởng ấu trĩ và sợ đau của mình, mạnh dạn hơn trong giao tiếp, không lạnh lùng và xây những bức tường cao vút với đàn ông nữa. Suýt ba mươi, chị đẹp lắm! Từng trải, thành công nhưng sâu thẳm lòng mình, chị vẫn chỉ là đàn bà sợ đau và chưa va vấp tình trường nhiều, vậy nên chị vẫn không biết đàn ông muôn hình vạn trạng thế nào…

Chị gặp anh, chị thích anh, chị mở lòng với anh giữa vô vàn những gã đàn ông tán tỉnh chị. Anh chững chạc, đàng hoàng, thành đạt, đẹp đẽ…Một mẫu đàn ông hoàn hảo và hợp với chị nếu như…anh chưa có gia đình!

Nhưng biết làm sao, cái phận đàn bà đẹp mà giỏi thì ông trời cũng phải lấy đi của họ một cái gì đó thật đắt mới công bằng thì phải. Anh là của người ta, và chị…mối tình với người đàn ông thứ hai giờ lại biến mình thành kẻ thứ ba tội lỗi.

Nhưng anh nói anh yêu chị, anh muốn có chị, anh muốn có những đứa con đẹp đẽ với chị, anh tâm sự rằng anh không hạnh phúc với vợ, anh sống như nghĩa vụ, anh chỉ yêu mình chị…Đừng bỏ anh! Con tim chị về tâm lý chỉ mới 19 tuổi nên chị tin anh lắm, thương lắm, yêu lắm…và chị lại dâng hiến!

“Anh chỉ muốn cơi nới…”

Chị có thai, khi biết là con gái, chị hạnh phúc lắm! Chị gọi điện ngay cho anh và muốn gặp anh…Nhưng anh đột nhiên im lặng. Chị bắt đầu thấy hoang mang…

 Anh lại tắt máy, không biết anh đi đâu, chị tìm bạn bè anh, tìm đến hẳn công ty anh, bất cứ nơi nào có thể thấy sự hiện diện của anh. Nhưng anh như bốc hơi khỏi mặt đất vậy…Chị bắt đầu thấy sợ hãi, nghi ngờ, dùng lý trí để nhìn nhận vấn đề. Chị lờ mờ đoán định nhưng vẫn muốn cái sự nghi ngờ ấy chỉ là những suy nghĩ ngớ ngẩn của chị. Nhưng…buồn thay! Chị đoán đúng.

“Anh muốn có con trai, anh không thích con gái!”.

“Em bỏ nó đi…” Anh nói một cách thật dễ dàng.

“Những lời hứa của anh đâu rồi?” Chị nghẹn ngào.

“Anh chỉ muốn cơi nới, không muốn phá bỏ…” Anh trả lời. Lạnh lùng, khô khốc.

Lòng chị như xát muối, cái cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt lấy trái tim khiến chị không thở được, đất dưới chân chị như muốn sụp xuống khi nghe những lời dao cứa ấy…

Chị phải làm sao đây? Hơn mười năm mới dám đến với một cuộc tình mới, nhưng nỗi đau thì vẫn nguyên vẹn. Chị dùng hết nghị lực và sự kiêu hãnh còn sót lại, cho người tình một cái bạt tai nảy lửa. Chị bước đi nước mắt giàn dụa nhưng chị nén lại “Không được khóc, từ giờ nước mắt chỉ dành cho những ngày vui!”. Chị nén lại, nghĩ đến cái hoài thai bé bỏng, nhất định chị sẽ cho nó làm người và sống với tình yêu thương của chị…

Diệu Quỳnh

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.