Ngày chị gặp anh trong quán cà phê, chị mới 17 tuổi – đang là học sinh phổ thông, còn anh là chàng sinh viên kiến trúc đầy lãng tử. Anh chơi nhạc tại quán cà phê sau những buổi học, phần vì đam mê nhưng phần lớn là để kiếm sống.
Anh sinh ra ở một miền quê nghèo hẻo lánh, nơi chẳng có gì ngoài những hàng phi lao rì rào trong gió biển những giai điệu buồn thương và những đụn cát trắng cứ tiếp nối nhau đến xa tít chân trời. Tuổi thơ của anh nhuốm một màu xám ảm đạm khi gia đình sớm chia lìa đôi ngả. Vì quá nghèo khó – người mẹ nổi tiếng đẹp nhất vùng đã bỏ theo một thương lái đi biệt xứ, bố anh ở lại – gà trống nuôi ba đứa con thơ dại, đứa đầu 5 tuổi, đứa thứ được 3 tuổi còn đứa út mới 4 tháng tuổi – khát sữa mẹ, ngày đêm quấy khóc. Mới ít tuổi đầu, thằng Tí – là anh khi đấy đã phải đảm nhiệm vai trò người anh cả trong gia đình, ở nhà trông hai em để người bố bám trụ với biển cả, kiếm những bữa ăn qua ngày.
Miền Trung gió bão liên miên, người bố chật vật cũng chẳng đủ nuôi ba miệng ăn được no đủ. Một ngày ông quyết tâm theo đoàn thuyền đi đánh bắt xa bờ thì mắc bão, tàu bị lật, ông chết mất xác. Ba đứa con thơ dại được họ hàng chia nhau nuôi. Đứa út sinh ra vốn đã yếu ớt, lại thiếu sự chăm sóc của người mẹ, 1 tuổi – thiếu ăn thiếu mặc, đói rét qua đời. Cả gia đình anh phút chốc tan nát, còn lại hai anh em côi cút bên nhau, cũng may người dì thương số phận hai đứa cháu bất hạnh, sớm chịu cảnh tai ương, đã đón hai đứa về đoàn tụ, ở vậy nuôi cháu lớn khôn khi mới 24 tuổi. Dưới sự đùm bọc và yêu thương của người dì, anh và đứa em gái luôn quyết tâm học tập để thoát nghèo, lần lượt thi đỗ vào hai đại học lớn ở Hà Nội.
5 năm học ở Hà Nội là 5 năm anh không ngừng nỗ lực, không chỉ đạt những thành tích nổi bật trong trường, anh còn ngày đêm kiếm tiền gửi về giúp dì sửa nhà, nuôi em gái ăn học. Trời sinh ra anh bất hạnh, nhưng lại ưu ái anh những tài hoa và sắc diện hơn người. Anh đẹp trai, vẻ ngoài lãng tử với đôi mắt lúc nào cũng ướt buồn, lại thêm tài ca hát, trong ngoài trường sớm trở thành đối tượng thầm thương trộm nhớ của nhiều cô gái thành thị. Nhưng suốt 4 năm học, anh vẫn đi về lẻ bóng, đối với anh, điều duy nhất anh muốn làm chỉ là kiếm được nhiều tiền. Ngày chị nhìn thấy anh ngồi ôm đàn, cất tiếng hát trầm khàn ấm áp, chị như “chết đứng” trước vẻ hào hoa của anh. Từ đấy, gần như ngày nào tan học, chị cũng đến quán cà phê nơi anh đang làm để được nhìn thấy anh, được nghe anh hát những tình khúc da diết, cháy bỏng con tim.
Chị yêu anh lúc nào chẳng hay, chỉ biết rằng tình yêu thầm kín ấy đã thay đổi hoàn toàn số phận của chị. Năm đấy, chị chuẩn bị thi đại học, sau khi tìm hiểu biết được anh đang học kiến trúc – chỉ còn chưa đầy 8 tháng, chị đã thay đổi quyết định thi vào ngành sư phạm như theo truyền thống và cũng là nguyện vọng của gia đình, chị đột ngột đăng ký thi kiến trúc khiến cả gia đình chị nháo nhào. Mặc cho bố mẹ kiên quyết phản đối, cấm đoán cho đến năn nỉ, chị vẫn bướng bỉnh đi theo quyết định của mình. Và chị thi đỗ đại học kiến trúc. Chị vào học khi anh đang học năm cuối, chuẩn bị ra trường. Chị biết thời gian chị sẽ được gặp anh không còn bao lâu nữa, thế là cô nữ sinh nhút nhát ấy đã lại một lần nữa đánh bạo – quyết tâm tỏ tình với anh. Thế nhưng đáp lại sự kỳ vọng, lần đầu tiên chị tỏ tình – anh đã mỉm cười lạnh lùng, bước qua chị như thể chưa từng biết gì. Sốc với việc vừa “ra trận” đã bị thua đau, chị nằm trong phòng khóc suốt một tuần, rồi chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh, cô nữ sinh nhỏ bé ấy lại một lần nữa thu hết can đảm, quyết tâm bám theo mục tiêu đến tận cùng. Chị thề với bản thân, không khiến anh rung cảm thì sẽ không đầu hàng. Sau hôm đấy, chị bám anh ở mọi nơi trong trường, đến mức cả trường đồn đại ầm ĩ về câu chuyện trồng cây si của cô nữ sinh khoa quản lý đô thị với chàng sinh viên khoa kiến trúc như một huyền thoại tình yêu đẹp đầy li kỳ. Và có lẽ, trước sự “tấn công” quá mãnh liệt của chị, cuối cùng anh cũng “đầu hàng”. Vậy là anh và chị trở thành một đôi trong sự chúc mừng và ngưỡng mộ của nhiều bạn bè trong trường.
Những tháng ngày ngắn ngủi còn lại trước khi anh ra trường, chị được trọn vẹn ở bên anh tận hưởng hương vị tình yêu, đối với chị có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời. Sau này bất chấp nhiều chuyện xảy ra, chị vẫn luôn mỉm cười nhớ về nó như một chiếc hộp bảo bối chứa đựng những hạnh phúc, vui buồn của riêng chị. Rồi hai học kỳ cuối cùng cũng kết thúc, anh ra trường, nhanh chóng tìm được công việc ưng ý trong một công ty lớn, anh mải mê với công việc mới, thời gian dành cho chị ít dần, ít dần. Yêu nhau đã hơn một năm, anh chưa từng đưa chị về quê ra mắt cũng chẳng chia sẻ gì nhiều về hoàn cảnh gia đình, anh cũng thâm trầm, ít nói, ít khi thể hiện tình yêu nồng nhiệt với chị. Có lẽ anh cũng yêu chị, nhưng chỉ là tình yêu của chị dành cho anh luôn nhiều hơn đấy thôi. Dù sao thì đã là tình yêu, cân đo ai nhiều ai ít để làm gì, chỉ cần họ còn ở bên nhau, chị cảm thấy hạnh phúc thôi là được. Chị luôn nghĩ thế nên mặc cho những buổi hẹn hò thưa dần rồi một tuần, hai tuần, thậm chí – cả tháng, anh mới gọi cho chị được một lần, chị vẫn mỉm cười hài lòng với những gì mình đang có.
Không biết là do chị sinh ra đã là một cô gái lạc quan, vui vẻ, luôn dĩ hòa vi quý với mọi chuyện, dễ dàng bỏ qua lỗi lầm của người khác hay là vì chị đã quá yêu anh, đã quá tin anh nên cứ nhắm mắt che mờ đi mọi chuyện anh làm để mà tự mỉm cười với hạnh phúc nhỏ nhoi mà mình có? Cứ thế sau bốn năm, chị chấp nhận đi bên anh – lặng lẽ như một chiếc bóng, chị chưa từng hỏi anh có yêu chị nhiều không hoặc giả – chị không dám hỏi vì sợ phải nghe một câu trả lời khác. Chẳng cần biết, chị yêu anh như “trời long đất lở” còn anh yêu chị như “trời yên bể lặng” thì họ vẫn ở bên nhau, chị thấy bàn tay anh vẫn chịu đưa ra cho chị bám vào, những chông chênh, sóng gió khắc sẽ qua, bình yên của đời chị chỉ là được theo anh bước đi dẫu tình yêu mà chị đang có giống như bước đi trên băng mỏng.
Có thể từ khoảnh khắc anh gật đầu chấp nhận chị – chị đã luôn cảm thấy tình yêu mà chị có thật bất an, nhưng chị bất chấp, chị phải ở bên anh, chỉ cần thế thôi, tháng ngày sau này có ra sao sẽ tính tiếp. Những bất an trong lòng chị đã có lúc ngủ quên khi bốn năm yêu nhau, anh vẫn bình lặng ở đây – là chỗ dựa cho chị, dẫu rằng anh chẳng có cử chỉ yêu thương nào rõ ràng, nhưng những lúc chị nhõng nhẽo với anh, anh đều cố gắng đáp ứng, những lúc mệt mỏi, chị có thể tựa vào lòng anh bình yên như thế, đó không phải là tình yêu thì sẽ là gì? Vậy là chị an tâm, chị ru ngủ những nỗi niềm bất an trong lòng mình, chị mặc kệ những lúc anh biến mất kỳ lạ.
Cũng đến lúc, bố mẹ chị thúc giục hai người làm đám cưới. Với hoàn cảnh của gia đình chị, sau đám cưới cả hai sẽ không phải lo thuê nhà ở, bố mẹ sẽ lo cho hai người một ngôi nhà đầy đủ. Chị ríu rít nói với anh về những dự định đám cưới, những nguyện ước của bố mẹ. Anh vẫn im lặng, không đưa ra câu trả lời. Một ngày cuối tháng 10, chị đến nhà trọ tìm anh. Hôm đấy trời cũng đã khuya, anh vẫn chưa về, chị đứng đợi ở ngoài rất lâu nhưng chẳng dám gọi cho anh. Lúc sau, ánh đèn taxi lóe qua ở cửa ngõ, trong ánh sáng nhập nhoạng, chị thấy anh bước xuống, tiếp đó, bàn tay một người phụ nữ quàng lên cổ anh, họ thì thầm gì đó, rồi người phụ nữ nhanh chóng đặt lên má anh một nụ hôn. Họ tạm biệt nhau. Anh mở cổng bước vào, bước chân khựng lại khi thấy chị. Chị mỉm cười, cố gắng giữ cho mình không khóc, chị bước lên rồi bất ngờ ngã khụy vì đôi chân tê cứng do phải đứng quá lâu. Anh đưa tay ra đỡ, chị gạt ra rồi bỏ chạy.
Những ngày sau đó, chị không liên lạc với anh, chị sẽ cho anh thấy lần này chị giận thật, chị sẽ không tha thứ cho anh chừng nào anh chưa năn nỉ xin lỗi chị. Nhưng chiếc điện thoại vẫn im lìm, cánh cổng nhà chị vẫn chẳng có ai mở ra, 10 ngày, 20 ngày, 30 ngày, hai tháng… chị vẫn đợi chờ còn anh thì “mất tích”. Chị bắt đầu sốt ruột, lo lắng anh xảy ra chuyện, thế là gạt bỏ đi tất cả nỗi tức giận trước đó, chị chạy đến công ty tìm anh. Chị được người thư ký cho biết anh đang đi nghỉ tuần trăng mật sau đám cưới. Chị ngỡ ngàng, sợ mình nghe lầm nên hỏi lại. Người thư ký nói, anh vừa tổ chức đám cưới với con gái của tổng giám đốc sau mối tình kéo dài 3 năm, cả 2 đều giữ bí mật cho đến tận giây phút cuối cùng mới công bố. Chị bàng hoàng như sét đánh bên tai, thất thần trở về nhà, nước mắt không rơi nổi nữa.
2 năm qua đi, chị vẫn lẻ bóng, chị không quên được nỗi đau với mối tình đầu, chị không quên được anh, mặc cho bố mẹ hối thúc, giới thiệu người này người kia, chị vẫn thờ ơ. Một ngày đầu đông, chị lặng lẽ bước vào quán cà phê – nơi chị đã gặp anh lần đầu tiên để rồi yêu tha thiết. Vẫn là khung cảnh quen thuộc, bước chân chị vô định dừng lại ở góc bàn cũ – nơi chị hay ngồi nghe anh hát. Những vòng quay của ký ức chầm chậm trở về, trong lúc đang mải mê hồi tưởng, chị nghe thấy một giọng hát quen thuộc cất lên. Chị giật mình quay ra, chị thấy anh, vẫn là cái dáng đó, đang ôm đàn ghita hát say sưa: “Nhớ rất nhiều câu chuyện đó, ngỡ như là ngày hôm qua. Ôi ước ao có một ngày được gặp em hỏi chuyện em lần cuối cùng…”
Nước mắt nhòe đi trên hai hàng mi khi anh nhìn về phía chị, ánh mắt họ chạm vào nhau. Đôi mắt đen, sâu thẳm, ướt buồn của anh như đang xoáy vào những ký ức ngày hôm qua, những ngày họ còn bên nhau dưới mái trường đại học, những ngày chị lí lắc đuổi theo anh, anh cau mày, lạnh lùng bước qua. Đã gần 10 năm rồi, gần 10 năm, anh đã đổi thay, chỉ có chị vẫn đứng lại, vẫn đợi chờ anh – đợi chờ một lời giải thích.
“Vẫn con đường, con đường cũ. Vẫn ngôi trường ngôi trường xưa. Mưa vẫn bay như hôm nào. Người ở đâu mình ở đây bạc mái đầu. Này em hỡi con đường em đi đó, con đường em theo đó chắc qua bao lênh đênh, bao gập ghềnh có làm héo hắt, có dập tắt mất nét tươi nhuận nụ cười. Này em hỡi con đường đi đó, con đường em theo đó đúng đấy em ơi. Nếu chúng mình có thành đôi lứa, chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau.”
Cuối cùng, chị cũng đã nghe được lời giải thích của anh, dù ngàn lần muộn màng, thật ra thì – anh có yêu chị. Chỉ là hoàn cảnh đã đẩy anh đến bên một người con gái khác, tiền tài danh vọng – đối với anh quan trọng hơn tình yêu, vì anh có một lời hứa với quá khứ – lời hứa phải đền bù những khổ đau mà người mẹ vì nghèo khổ đã bỏ đi, người bố vì nghèo khổ đã chết mất xác, người em vì nghèo khổ đã chết đói… Anh nợ chị một ân tình.
“Nếu không còn được gặp gỡ, giữ cho trọn ân tình xưa. Xin gửi em một lời nguyện được bình yên, được bình yên về cuối đời…”
Diệp Tử Mộc
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.