Tôi và em yêu nhau được 1 năm, chuyện tình cảm của hai chúng tôi phát triển khá tốt. Em là cô gái thông minh, sắc sảo, giao tiếp tốt. Hầu như mọi chuyện em làm tôi không thể chê vào đâu được. Duy chỉ có một vấn đề làm tôi thấy băn khoăn là bạn gái tôi cực kỳ thích tiền. Em đề cập vấn đề tiền một cách hồn nhiên, giữa chốn đông người, thậm chí với bạn bè tôi em cũng không ngần ngại vòi vĩnh làm tôi phát ngượng.
Chúng tôi bằng tuổi nhau, em khá xinh, khéo ăn nói lại thêm cái tính hài hước nên rất được lòng mọi người. Xung quanh có rất nhiều anh chàng đẹp trai theo đuổi nhưng em không màng tới bạn bè nói tôi may mắn vì yêu được cô gái như em.
Không giống như những cặp yêu nhau thường thích không gian riêng, những lần gặp nhau của chúng tôi hầu như đều tụ tập hội bạn của cả 2 đứa, ăn uống chém gió quên trời đất. Cũng vì cái tính nhanh nhảu, hoạt bát của em mà hội con trai tụi tôi không bao giờ chịu thiệt thòi khoản tiền nong. Mỗi lần đi ăn uống xong, em đều là người chủ trì “đi chợ” rồi “móc ví” từng tên một. Cách hành xử của em làm tôi và hội bạn thấy thoải mái vô cùng. Với em lúc nào cũng phải có cái tuyên ngôn “sòng phẳng cho dễ chơi, đã ăn là phải “lệ quyên”.
Tôi không biết các cô gái khác thế nào, nhưng người yêu tôi thì thích tiền ra mặt. Cái gì cũng được em quy ra thành tiền để giải quyết. Những lần sinh nhật hay vào dịp đặc biệt tôi hỏi em thích quà gì để tặng thì em hồn nhiên trả lời “Em chỉ thích tiền, anh cứ đưa tiền cho em khỏi phải mua quà rách việc”. Lúc đầu tôi thấy đó là hài hước, nhưng dần dần dần thấy hơi kỳ cục. Tình cảm con người cũng như tinh thần em đều mang tiền ra để cân đo khiến người khác thấy khó chịu vô cùng.
Dù mới yêu nhau một năm nhưng hầu như mọi vấn đề cần chi phí tôi đều lo hết cho em. Từ tiền nhà, tiền sinh hoạt đến những chi phí đắt đỏ em cần tôi đều lấy tiền túi ra chi trả. Yêu nhau mà cứ gặp nhau em lại mở ví của tôi kiểm tra xem hôm nay giắt lưng bao nhiêu. Nhiều lần tôi cũng nửa thật nửa đùa kêu sao em kỳ cục thế thì em hồn nhiên trả lời “em kiểm tra để còn biết đường ăn uống dè xẻn, chứ ăn vô tội vạ đến lúc anh không có tiền trả thì gán em lại quán à?”. Em từng nói mục tiêu sống của em chỉ hướng tới 3 điều “ gia đình, tiền và ăn ngon”, những cái còn lại không có ý nghĩa nhiều.
Lắm khi tôi phát ngại với sự thẳng thắn quá mức ấy. Sự thẳng thắn đó làm tôi có cảm tưởng như em đang đánh mất đi cái duyên của mình. Đến nỗi nhiều hôm bạn bè chẳng biết đùa hay thật mà phát biểu “người yêu thằng Phong chỉ thích “hoa đồng tiền” thôi, dễ nuôi lắm!”.
Mấy lần tôi ngỏ ý bàn chuyện hôn nhân với em thì em lại gạt phắt đi. Nói em chưa muốn cưới, rằng em còn muốn bay nhảy và chừng nào tôi mua được nhà thì lúc đó hãy bàn đến chuyện cưới xin. Em không muốn lấy nhau về sinh con đẻ cái rồi chui rúc trong cái phòng trọ chật chội, chạy đôn chạy đáo lo trả tiền tháng một. Nhiều khi áp lực công việc, nhìn thấy em là những câu cửa miệng lúc nào cũng chỉ có tiền, tiền làm tôi muốn nổi cáu. Góp ý thì em chẳng chịu sửa, còn tự tin nói “trên đời này ai mà chẳng thích tiền, chỉ là họ không dám thẳng thắn nói ra như em. Em sống thật thế anh còn trách cái nỗi gì, hay anh muốn em đạo đức giả?”. Những lý lẽ của em sắc sảo làm tôi có muốn cãi cũng chịu, vì biết trước mình không đủ hoạt ngôn để tranh cãi với em.
Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tôi vẫn cố chịu đựng. Ấy thế mà có một lần em làm tôi bẽ mặt trước bao nhiêu bạn bè, kể cả những người xa lạ ngồi bên. Hôm đó là sinh nhật em, chúng tôi cùng hội bạn thân tụ tập tại một quán quen. Sau màn hát hò em cũng không quên nhiệm vụ đòi quà. Tôi đưa cho em hộp quà tôi chuẩn bị từ trước (đó là một cái váy) thì em tỏ vẻ không thích ra mặt nhưng vẫn không quên đòi thêm “khoản đi kèm”. Tôi chưa kịp giải thích thì em đã ném ra một câu xanh rờn “Tiền đâu? Anh đừng làm con này điên lên!”. Tôi chưng hửng trước câu nói của em, giá như lúc đó có cái lỗ chắc tôi sẽ chui vội vào cho đỡ mất mặt. Còn lũ bạn tôi lúc đó mắt chữ O mồm chữ A, không ngờ cô bạn gái của tôi lại tỏ thái độ ra mặt đến thế.
Thật sự tôi yêu em, nhưng không thích cái sở thích trắng trợn của em. Tôi không hiểu nếu đặt lên bàn cân thì “tình yêu” và “tiền” cái nào sẽ có sức nặng với em hơn. Ngoài cái sở thích quái dị kia thì mọi mặt em đều không chê vào đâu được. Tôi có nên tiếp tục yêu một người con gái coi trọng vật chất như thế không?
Trịnh Bồng
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.