Cuộc sống êm đềm quá, như mặt hồ không gợn sóng. Thời gian biểu như được lập trình sẵn. Ngày đó, giờ đó, nhắm mắt lại chị cũng biết hai đứa con đang làm gì, mình đang làm gì.
Thì cũng như bao gia đình khác, sáng sớm chị tất bật chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà. Hôm món nước thì nồi nước dùng hầm xương chị đã nấu sẵn từ đêm qua. Món khô lúc thì chị lúi húi nướng bánh mì, chiên trứng; lúc hối hả xào xào nấu nấu món cơm chiên dương châu hay nui cật… Rồi lanh canh pha ly cà phê ít đường nhiều sữa cho anh, ly sữa không đường cho con gái lớn, ly ca cao nóng cho thằng út.
Làm gì thì làm, dù đêm qua chị thức khuya làm việc thì đều đặn mỗi sáng, đúng sáu giờ rưỡi là bữa ăn đã sẵn sàng. Chị còn phải đi ra cửa lấy tờ báo đặt mua dài hạn vào để thẳng thớm trên bàn cho anh.
Mọi việc trong nhà cứ lặp đi lặp lại khiến không khí gia đình trở nên nhàm chán
Trong lúc cả nhà ăn sáng, chị tranh thủ thời gian thay đồ, trang điểm, ăn qua loa vài miếng bánh quy. Rồi cả nhà lấy xe, đi học, đi làm. Mà không, anh đủng đỉnh xách cặp táp ra xe riêng có tài xế đón. Chị đi xe máy chở các con đến trường rồi mới vào cơ quan.
Ngày nào cũng như ngày nấy, chị đứng yên nơi cổng chia tay anh. Bao lần chị đã tự hỏi, khi lướt ngang chị, mắt anh có nhìn thấy chị không. Có thấy không? Bởi, chị có cảm giác mình tựa không khí, anh đi xuyên qua mà chẳng chút cảm nhận gì. Những ngày đầu chị còn tủi thân, thấy khóe mắt cay xè. Dần dần rồi cũng quen. Chị tất bật dắt xe, đóng cửa, rồ ga…
Rồi sáng, rồi trưa, rồi chiều – chị ở cơ quan, con ở trường. Anh muốn biết mọi người đang làm gì đều được. Duy chỉ có chị là không thể biết anh đang làm gì, đi đâu…
Anh làm chủ một công ty tư nhân. Ngày đầu về với nhau, đôi lần chị hồn nhiên gọi điện, nhắn tin – hỏi anh ăn cơm chưa, bao giờ về, đều không nhận được câu trả lời.
Gặp nhau ở nhà, chị lặp lại câu hỏi. Sau hàng mấy phút im lặng, sự im lặng đến nghẹt thở, anh chỉ nhíu mày nhìn chị. Mắt anh lạ lắm. Dửng dưng, vô cảm, lạnh lẽo. Là chị cảm nhận vậy. Chỉ vậy thôi mà chị đông cứng người. Rồi dần dà chị không hỏi nữa.
Chị không hỏi, anh cũng chẳng nói. Trong căn nhà gọn gàng, sạch sẽ chỉ có tiếng máy lạnh chạy rì rì, tiếng nhạc khe khẽ. Rồi thôi. Các con vào phòng riêng. Chị lặng lẽ như cái bóng, dọn dọn lau lau.
Thật ra là chị muốn kiếm cớ nhìn thấy anh, muốn khẽ khàng gợi một câu hỏi, muốn trò chuyện, tâm tình, thậm chí cãi vã cũng được. Chứ không khí ngột ngạt quá. Anh ngồi lặng yên đọc báo, nghe nhạc, lên mạng. Tuyệt nhiên không nói một câu. Cái cảm giác anh không nhìn thấy chị lại xuất hiện. Chị như hạt bụi lơ lửng, tuyệt vọng. Còn anh như trôi về một miền xa…
Ngày qua ngày, tháng nối tháng, năm tiếp năm. Đã 10 năm như thế. Người ta hỏi chị có hạnh phúc không. Chị chưa kịp trả lời thì ai cũng cười xòa, tự nhận xét, hạnh phúc chứ sao không. Chồng bảnh trai, gia đình sung túc, con cái nếp tẻ đầy đủ còn gì.
Nghe ai cũng nói thế, chị lại thấy sự bất mãn của mình có gì đó sai sai, có gì đó quá đáng. Nhưng thật tình chị không chịu nổi. Chị không biết có sự im lặng nào có thể bóp nát một con người không. Chị ngày càng xanh xao, hao gầy…
Thậm chí, khi nằm bên nhau anh cũng im lặng. Vợ chồng gần gũi cũng như được lập trình, xong việc là anh quay lưng lại. Đôi khi anh mở mắt chong chong, nhưng hễ chị nói một câu gì, là lập tức nhận được cái nhíu mày hàm ý như chê trách. Rồi sự im lặng tiếp tục bao trùm…
Hôm nay nghỉ phép, chị ngồi nhà lần giở album cưới. Mắt chị dừng lại trước tấm ảnh anh hôn chị. Vô thức, tay chị sờ lên môi mình. Đã bao lâu rồi, mình chưa hôn nhau? Hai người như hai vũ trụ cô đơn lạnh lẽo.
Mình chia tay đi. Chị muốn nói như vậy. Nhưng, chị sợ cái nhíu mày của anh. Anh làm sai điều gì? Con cái anh lo chu toàn. Tiền bạc anh đưa đầy đủ. Chẳng lẽ lý do chia tay là vì anh không hôn chị?
Nguồn: Theo Ph? n? TPHCM
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.