Tôi có một em gái sinh đôi giống nhau như hai giọt nước. Chỉ nhìn thôi thì người ngoài chẳng mấy khi nhận ra, nhiều khi bố mẹ còn phải phân biệt chúng tôi qua những bộ quần áo, những kiểu tóc khác nhau. Khi còn nhỏ cả tôi và em đều thấy thú vị, hấp dẫn vì mọi người luôn chẳng ai nhận ra đúng chúng tôi. Hầu hết, khi vào đến nhà cũng như khi gặp ở ngoài đường đều hỏi L.A hay N.A đấy? Những lúc vậy chúng tôi thường nói ngược lại với tên mình để người khác nhầm lẫn và lấy đó làm thích thú. Nhưng khi lớn dần lên, sự nhầm lẫn của mọi người và việc giống nhau như hai giọt nước lại suốt ngày dính nhau như hình với bóng làm tôi chẳng thấy thú vị. Lên đến phổ thông, hai chị em tôi bộc lộ những tính cách khác nhau nếu chẳng muốn nói là đối lập nhau hoàn toàn. Em gái thì dịu dàng, nhẹ nhàng, sống nội tâm và không thích giao du bạn bè còn tôi thì sống mở, cá tính, bộc trực và luôn ấp ủ ước mơ được bay nhảy, ngao du cho biết đây biết đó. Do tính cách khác nhau nên chúng tôi tạo cho mình phong cách ăn mặc, đi đứng, nói năng khác nhau, để mọi người nhận ra, không phải hỏi tên trước khi nói chuyện. Tôi thấy khó chịu và cau có, nhăn mày khi có ai đó nhầm lẫn tôi với em gái; còn em chỉ cười mà đính chính chứ không lồng lộn lên như tôi.
Do tính tình điềm đạm, hiền hòa nên em nuôi cho mình ước mơ làm cô giáo. Định bụng hết phổ thông em sẽ thi vào chuyên ngành sư phạm. Còn tôi, sẽ thi du lịch. Vì cả hai chị em tôi đều học khá nên việc vào đại học bố mẹ tôi chẳng phải lo lắng nhiều. Chỉ có điều, gần đến ngày thi, một chuyện động trời xảy ra, khiến ước mơ của em gái tôi chẳng thể thành hiện thực. Trên đường đi học thêm về, em bị tai nạn giao thông và vĩnh viễn phải ngồi trên xe lăn. Cả gia đình tôi suy sụp, riêng em tự ti về số phận nên nhất nhất không thi đại học nữa mà xin bố mẹ cho em học nghề may. Ngày tôi đậu đại học, cả nhà không ai dám hé một lời, sợ em buồn, khóc. Rồi ông trời chẳng phụ lòng người, em gái tôi học may rất nhanh và lành nghề. Sau 3 năm, cửa hàng may thời trang của em đã nhiều người biết đến, bố mẹ tôi định mở cho em một cửa hiệu to hơn, đẹp và hoành tráng hơn. Tôi có cảm giác em gần như quên đi nỗi đau, sự mặc cảm của mình. Tôi cũng yên lòng hơn.
Ngày tôi tốt nghiệp đại học, bố mẹ đưa cả gia đình đi du lịch vừa để thay đổi không khí gia đình, vừa để chúc mừng tôi. Em cũng vui vẻ, hồ hởi tham dự. Trong chuyến đi, bố đưa tôi vào Huế thăm gia đình người bạn. Gia đình bác có người con trai mới đi du học về, hơn chị em tôi 5 tuổi. Anh dễ mến, điềm đạm gần gũi và trò chuyện thoải mái khiến chị em tôi rất vui. Anh tỏ ra quan tâm tới em gái tôi rất nhiều, sự cởi mở, quan tâm, hòa đồng của anh khiến nó vui hơn, trò chuyện và mở lòng nhiều hơn. Sau buổi gặp gỡ, anh ra Hà Nội làm việc và cũng có ghé gia đình tôi chơi thêm nhiều lần nữa. Vì thấy anh có vẻ tâm lý, thấu hiểu nên bố mẹ nhờ anh thường xuyên trò chuyện động viên để em gái tôi vượt qua mặc cảm. Và chính vì có sự động viên của anh, em gái tôi trở nên vui vẻ, yêu đời và hay cười, hay soi gương hơn trước. Nhìn em tôi hiểu, em đã thích anh ta thực sự. Tôi biết “điều kỳ diệu” sẽ khó thành hiện thực, người như anh sẽ khó để chọn cô gái khiếm khuyết như em gái tôi nhưng tôi luôn cầu mong sẽ có phép nhiệm màu, xe duyên cho hai con người ấy. Bên phía anh thì chẳng biết thế nào, còn phía em gái, tôi nhận ra em đã yêu và mơ tưởng đến những điều cao, xa hơn với anh ta. Một lần vào phòng em, vô tình thấy cuốn nhật ký đang viết dang dở, tôi lật đọc vài trang thì biết được em dành tình cảm cho anh ta rất nhiều, và như em viết thì anh cũng nhiều lần nói yêu thương với em. Giá như em gái tôi đúng thì còn gì hạnh phúc hơn. Nhưng tôi cảm thấy hoang mang, lo sợ. Em gái tôi đang mơ tưởng một điều viển vông chăng.
Rồi lần sinh nhật thứ 24 của tôi, anh ta đã đến công ty, tặng tôi món quà đắt giá kèm theo lời yêu thương có cánh. Thực lòng anh ta không phải là mẫu đàn ông tôi thích hơn nữa anh chính là niềm vui, chàng “soái ca” trong mơ của em gái. Tôi kiên quyết từ chối và nói mong anh ta mang lại niềm vui, hạnh phúc cho em gái tôi. Thì anh ta cũng thẳng thừng rằng, người anh thích và yêu là tôi chứ không phải là em gái. Người như anh sao chọn em gái tôi được. Anh nói “vì em và gia đình nhờ thì anh mới làm vậy để lấy lòng em. Chứ “của” như em gái em có dát vàng anh cũng chẳng thèm”. Tôi uất ức dâng trào, tặng anh ta 1 cái tát trời giáng vì dám trêu đùa tình cảm của em gái rồi ra về. Tôi cấm anh ta đừng mang em gái tôi ra làm trò đùa nữa, nó đã chịu biết bao đau khổ rồi.
Mấy ngày nay, tôi thấy em gái buồn. Tựa hồ tôi đoán ra mọi chuyện. Tôi băn khoăn không biết có nên nói với em gái mọi chuyện để em từ bỏ ước mơ, tình yêu vô vọng với gã kia không? Tôi sợ em gái phải nhớ nhung, dày vò và đau khổ vì người không đáng ấy. Nhưng tôi cũng không đủ dũng cảm để nói với em điều nhẫn tâm đó. Tôi im lặng thì sợ em lún sâu tình cảm, ngày càng sâu sắc, sẽ khó gỡ hơn. Còn nói ra, tôi sợ em cũng bị sốc mạnh, mọi chuyện chẳng biết về đâu. Tôi biết phải làm gì đây, ngăn cản hay để mặc cho em với chuyện tình cảm của mình. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
N.A
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.