Bên trái của anh, bên phải của em

“Ngốc à, sao cứ thích đi bên tay trái anh thế?” “Ừ, vì em thích vậy!” Mỗi lần anh hỏi câu ấy, là tôi lại thích thú cười tít mắt rồi làm mặt ngơ trả lời anh chỉ có vậy.

Hai đứa hay nắm tay nhau, dạo bước trên những con đường thật đẹp, vào những buổi chiều cũng thật đẹp. Con đường thì rộng và xa tít, mỗi lúc ấy, tôi lại tíu ta tíu tít nắm lấy bàn tay anh đan vào bàn tay mình từng ngón, từng ngón một. Cảm giác ấy mới thích thú làm sao. Bỗng thấy mình thật trẻ con. Ai bảo anh cứ gọi tôi là “bé”. Hay bởi vì anh gọi “bé” nên tôi mới có những hành động ngây ngô như vậy? Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Chỉ biết rằng mỗi lúc tôi buồn hay mỗi lúc tôi vui, bàn tay ấy luôn bên cạnh và từng ngón tay lại đan vào ngón tay của tôi.

Hai đứa cứ đi chung trên con đường, có lúc thẳng, nhưng cũng có lúc gập ghềnh. Mỗi lúc mệt mỏi, tôi lại nũng nịu, chẳng muốn đi tiếp nữa, muốn ngồi bệt xuống và buông xuôi. Nhưng thật nhẹ nhàng, anh đưa bờ vai áp vào má tôi. Biết tôi vốn thích bên trái, nên mỗi lúc như vậy anh hay lựa khoảng trống bên trái dành cho tôi. Thỉnh thoảng, khi lỡ đưa nhầm bờ vai phải, anh tìm cách dụ khị tôi vào những trò ngộ nghĩnh của mình và tìm cách đổi lại tư thế, đặt má tôi lần nữa áp vào khoảng trời bên trái của anh. Và tôi, lúc ấy nhắm nghiền mắt cười một nụ cười thật bình yên và cứ dụi má sát và khoảng trời bên trái của anh mãi. Thích lắm!

Anh cũng lấy làm tò mò, chẳng hiểu sao điều ấy lại làm tôi thích thú đến thế. Nhiều lần anh hỏi và tôi vẫn trả lời có thế: “Ừ, em thích vậy!” Anh đâu biết rằng, khoảng trời ấy có biết bao điều lạ lẫm nhưng cũng gần gũi. Nơi ấy ấm – hơi ấm như kiểu mùa đông được choàng chiếc khăn len vậy. Nơi ấy êm – cảm giác như ta nằm thả mình trên một bãi cỏ xanh, êm và mềm quá đỗi. Và nơi ấy cũng thật bình yên – bình yên như hai người nắm tay nhau đi dạo trên bãi biển và ngắm từng đợt sóng ồn ào vỗ bờ vậy.

Tất cả điều ấy chỉ là bí mật của riêng tôi, của riêng tôi mà thôi. Hai người cứ lặng lẽ đi bên nhau như vậy trên suốt con đường, tôi vẫn đi bên trái anh và anh sẽ là người bên phải tôi. Những lời yêu thương không nói ra nhiều, mà chỉ là những hành động nho nhỏ đủ để tôi biết rằng cả hai đứa đang thuộc về nhau. Hai đứa đi trên con đường về phía mặt trời… Anh dang rộng bàn tay chắn từng tia nắng chói lọi giữa buổi chiều đang hồ hởi chiếu vào khuôn mặt tôi. Anh nhẹ nhàng vuốt lại vài lọn tóc rối của tôi vào nếp ngay ngắn trước những cơn gió thổi. Và anh lại lần nữa, đưa má tôi áp vào khoảng trời bên trái của anh… gần thật gần… như che chở và yêu thương.

Thế rồi, bất chợt chiều về. Trời tắt nắng. Con đường tối lại… Và chỉ thấy mình bóng em? Anh mãi mãi đâu biết rằng, khi anh đi bên phải em đôi tay phải em sẽ giữ anh được chặt, chắc chắn hơn và tự tin hơn. Và anh mãi mãi đâu biết rằng, khoảng trời bên trái là khoảng trời gần nhịp đập của anh nhất, gần trái tim anh nhất, và gần yêu thương nhất!

Midori

Nguồn: Theo phununews

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.