Người ta nói, có con gái lớn chưa gả chồng trong nhà không khác gì đang chứa quả bom nổ chậm. Thế nhưng ở đây, không còn là gái lớn nữa, mà là gái già, vậy mà vẫn đi lại hiên ngang trong nhà thì sao? Bố mẹ nàng đang bị rơi vào hoàn cảnh trớ trêu đó.
Nàng vừa sinh nhật lần thứ 30 xong, ấy thế nhưng vẫn bám dính lấy bố mẹ chả chịu lấy chồng. Giục thì nàng ừ hữ: “Cứ từ từ, chuyện cả đời, vội làm sao được hả mẹ!”. Bực quá, mẹ nàng quát: “Mày sống được nửa đời rồi, không nhanh là hết đời đấy!”. Nàng cười trừ. Mẹ nàng ức lắm, nói mãi rồi mà con gái vẫn cứ trơ ra như đá. Họ hàng 2 bên nội, ngoại chạy đôn chạy đáo mai mối cho thì đám nào cũng chê khiến mẹ nàng tức xì khói. Nhìn con gái của bạn bè đều đã lập gia đình hết, bằng tuổi nàng có đứa 2 nách 2 con rồi, về nhà thấy con mình vẫn thản nhiên nằm trong phòng nghe nhạc thì mẹ nàng ngứa mắt lắm. Mẹ thì sốt ruột như lửa cháy tới mông rồi, nàng thì cứ bình chân như vại, đời vẫn vui tươi phơi phới, thậm chí còn ca hát líu lo suốt ngày. Mẹ nàng thật sự chướng mắt không sao chịu nổi được nữa rồi!
“Mày liệu chừng từ giờ tới cuối năm phải xách 1 thằng về đây cho tao, không thì cứ thế mà cuốn gói ra khỏi nhà cho khuất mắt tao! Đừng để tới lúc anh em họ hàng 2 bên phải họp lại để bàn cách tống khứ mày đi, ê mặt bố mẹ mày lắm đấy!” – đến cực hạn của sức chịu đựng, mẹ nàng ra tối hậu thư với nàng gái già. Quả này mẹ nàng giận thực sự rồi. Nhưng từ giờ tới cuối năm còn có vài tháng, nàng moi đâu ra một đối tượng như ý để trình diện 2 cụ đây? Mẹ nàng cứ làm như lấy chồng giống đi mua mớ rau không bằng. Rau thì chạy vù ra chợ, đi từ đầu tới cuối chọn xem có mớ nào ngon thì mua, cùng lắm là bị đắt 1 tí, nhưng chồng thì đâu phải cứ mải miết tìm, trả giá đắt là được!
Nàng sung sướng với kế hoạch ra ngoài sống của nàng
Cuối tuần nàng đi sắm về 1 cái vali to đùng, bắt đầu sắp xếp đồ đạc để ra ngoài ở riêng. Thôi thì đằng nào cũng thế, đi trước còn gỡ lại tí danh dự, chứ để tới lúc bị đuổi thì mất mặt lắm. Mẹ nàng nhìn chằm chằm đứa con gái không có chí tiến thủ với ánh mắt hình viên đạn, nhưng chỉ đành nuốt cục tức vào trong. Xách vali từ biệt mẹ ra đi, nàng đầy oai hùng, hiên ngang như tráng sĩ ra trận: “Mẹ yên tâm, khi nào còn chưa kiếm được rể cho mẹ thì con chưa trở về! Cho dù có là 5 năm, 10 năm nữa!”. Mẹ nàng trợn mắt lên, nghiến răng ken két cố kìm cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm, chỉ muốn ngay lập tức có thể nhét trở lại trong bụng đứa con gái mình đau đớn mới đẻ ra được, khổ công nuôi nó lớn lên, ước gì chưa sinh ra nó trên đời!
Nằm dài trong căn phòng trọ mới thuê, nàng sung sướng, khoan khoái hết cả người. Thế là từ nay áp lực tinh thần nặng nề đề nặng lên nàng lâu nay đã được cởi bỏ, tha hồ không cần phải lo mẹ cằn nhằn, bố than thở cái chuyện chồng chồng con con nữa rồi. Độc lập, tự do muôn năm! Nhưng 1 tháng, rồi 2 tháng qua đi, nàng bắt đầu thấy bấn loạn. Vẫn quen thói chi tiêu như hồi ở nhà, báo hại nàng cuối tháng không đủ trả tiền thuê phòng, khiến bác chủ nhà buông lời móc mỉa: “Tưởng việc ngon, lương khá lắm, ai ngờ còn phải khất tiền nhà! Hay mang tiền đi bao giai hết rồi!”.
Rồi mới có 2 tháng ra ở riêng mà nàng xanh xao, tiều tụy đi trông thấy. Căn bản công việc của nàng khá bận, nhưng ăn uống thì chẳng ra đâu vào đâu. Nhiều khi đi làm về muộn, nàng đành ăn tạm mì tôm cho xong bữa. Nàng thấy nhớ những bữa cơm ngon lành, thơm phức mẹ nấu da diết. Đấy, nhắc đến mẹ, từ khi nàng xách vali lên và đi, mẹ nàng chưa hề gọi cho nàng lấy 1 cuộc, chứ đừng nói tới thăm nàng. Mẹ nàng không phải muốn từ mặt nàng luôn đấy chứ? Nàng muốn gọi cho mẹ để kể lể hoàn cảnh, kêu ca phàn nàn với mẹ như ngày xưa mỗi khi có chuyện gì, nhưng lại nhớ tới tư thế ngẩng cao đầu của mình trước lúc đi, lòng tự ái của nàng trỗi dậy, ngăn nàng nhấc điện thoại lên.
Lại 1 tháng nữa qua đi, mẹ nàng vẫn chẳng ỏ ê gì tới con gái khiến nàng buồn ghê gớm. Vẫn quyết không muốn mình là người xuống nước, nhưng nàng cũng không thể chịu đựng cái cảnh này thêm nữa. Nhấc máy gọi cho mẹ, giọng hào hứng nhất có thể: “Mẹ ơi, con quyết định nghỉ việc để theo đoàn từ thiện sang châu Phi. Chuyến này đi, theo kế hoạch là 2 năm, nhưng cũng có thể kéo dài hơn. Con muốn được góp công sức nhỏ bé của mình để giúp đỡ những người khốn khó, bần cùng. Mẹ đừng lo cho con, biết đâu con lại mang về cho mẹ 1 anh chàng gốc Phi tuyệt vời ấy chứ!”. Mẹ nàng đầy sửng sốt, quát lên trong điện thoại: “Hả? Mày nói cái gì? Mày về đây ngay cho tao! Mày mà đi là tao từ mặt mày luôn đấy!”. Chỉ chờ có thế, nàng nhanh tay thu dọn hành lí về nhà, trong lòng âm thầm sung sướng vì mẹ đã mắc mưu mình.
Lần này, mẹ nàng không còn ra hạn lấy chồng cho nàng nữa, chỉ tha thiết giục nàng nhanh nhanh cho bà nhờ. Nàng thở dài thườn thượt, có phải nàng không muốn đâu, nhưng nhân duyên của nàng còn đang bị tắc đường nên chưa đến được, nàng biết phải làm sao! Thiết nghĩ, vạn vật trong vũ trụ đều có tính đối xứng, vì thế nàng tin tưởng, nhất định sẽ có anh chàng úp vừa cái vung của nàng thôi. Nhưng khi nào gặp được anh chàng ấy, nàng kiểu gì cũng phải thụi cho anh ta 1 quả rồi quát: “Sao anh trốn kỹ thế, làm em đi tìm mãi? Còn bị mẹ đuổi ra khỏi nhà đấy, anh có biết không hả?”.
Nguồn: Theo Trí Thức Trẻ
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.