Tôi đã lấy chồng được 5 năm và suốt chừng ấy thời gian tôi chưa năm nào được về quê ăn tết cùng bố mẹ. Cứ quanh quẩn với dọn dẹp, khách khứa, cỗ bàn và tết nhất ở nhà chồng. Đến tận mùng 4, mùng 5 khi ở nhà chồng chẳng còn không khí tết thì tôi mới được về quê cùng bố mẹ. Ban đầu tôi phản kháng về chuyện này khá nhiều và cho rằng chồng làm vậy là bên trọng bên khinh, nhưng anh và gia đình kiên quyết nói rằng, con gái lấy chồng phải theo chồng, phải lo xong công việc nhà chồng mới được về bố mẹ đẻ. Hơn nữa, bố mẹ đẻ tôi biết thái độ của nhà chồng cũng không muốn lùm xùm mọi chuyện, động viên tôi chấp nhận chuyện này. Tôi cố gắng thuyết phục chồng rằng nhà tôi chỉ có tôi là con độc nhất, hơn nữa, tôi lấy chồng xa năm chỉ về được vài lần thì anh nên cho tôi vài năm một lần được về ăn tết cùng bố mẹ nhưng anh nhất mực từ chối. Năm ngoái, bố tôi đột quỵ và qua đời. Một mình mẹ tôi cô quạnh, buồn tủi nhưng gia đình chồng vẫn một mực không cho tôi về ăn tết cùng mẹ với lý do: tôi đi rồi, ai lo cơm nước, cỗ bàn mấy ngày tết? Tôi buồn, khóc rất nhiều vì chuyện này.
Thương mẹ, thương chính bản thân mình, tôi cương quyết về đón tết ở quê cùng mẹ sau 5 năm lấy chồng. Mấy ngày trước tết, tôi lo mua sắm, dọn dẹp, chuẩn bị tương đối cho tết của nhà chồng. 28 tết xin phép chồng và bố mẹ chồng cho tôi về quê, thì cả hai đều im lặng, nói tôi thích đi đâu thì đi. Tôi ngầm hiểu họ không đồng ý. Nhưng tôi đã quyết rồi, nếu tôi ở lại thì mãi mãi cũng chẳng thay đổi được suy nghĩ của họ. Chiều 28, mẹ con tôi khăn gói về quê. Khỏi phải nói, tôi đi rồi mẹ chồng, chồng liên tục gọi điện nói tôi hư hỏng, tự ý bỏ đi; dọa dẫm không cho tôi bước chân về nhà chồng nữa… Tôi chỉ xin lỗi mà bỏ qua tất cả những điều đó. Tôi chấp nhận để họ ghét, tức giận miễn tôi được ở bên cạnh, chăm sóc mẹ những ngày này. Thực lòng tôi chẳng hiểu nổi, sao gia đình chồng tôi lại cay nghiệt đến vậy. Rõ ràng, họ biết 5 năm tôi chưa ăn tết cùng bố mẹ đẻ, biết rằng bố tôi mới mất, mẹ tôi cần người động viên chăm sóc. Vậy mà họ làm ngơ, vô tâm đến mức độ cấm tôi về hương khói cho bố, động viên cho mẹ đỡ cô quạnh. Quả thực, dù mệt mỏi, bị đối với tôi xử thế nào cũng có thể chấp nhận và cho qua nhưng nhẫn tâm, lạnh lùng và khắc nghiệt với gia đình tôi như vậy thì tôi chẳng thể cam lòng.
5 ngày tết qua đi, mỗi ngày tôi đều nhận được tin nhắn mắng chửi, xúc phạm của chồng nhưng do chuẩn bị tâm lý rồi, tôi vẫn cố làm như không có chuyện gì để mẹ tôi yên lòng. Mùng 4 trở về, vừa bước chân vào nhà chồng, tôi nhận được ngay cái nhìn sắc lạnh của mẹ chồng, sự lạnh lùng, căm giận từ chồng. Mẹ và anh đón con trai tôi niềm nở, còn với tôi họ như chẳng nhìn thấy. Tôi chỉ cúi đầu xin lỗi, vì dù sao tôi cứ cố tình đi như vậy là sai. Nhưng họ cứ làm lơ, bỏ qua những lời tôi nói, như thể tôi chẳng tồn tại trong ngôi nhà ấy. Rồi buổi tối hôm đó, mẹ chồng gọi tôi vào nói chuyện, bà nói đại loại tôi nên dọn về sống cùng mẹ đẻ, để chăm sóc, lo lắng, giúp bà khuây khỏa nỗi buồn, cứ để con trai ở lại với bố. Tôi hiểu tính mẹ chồng nên biết mọi chuyện chẳng dễ dàng như vậy, chắc chắn phải có điều gì đó đánh đổi với tôi. Nhưng bà chẳng nói thêm gì nữa. Một lúc sau, chồng tôi cũng về, chẳng nói chẳng rằng, anh ta quăng vào mặt tôi một chiếc lì xì màu đỏ và buông một câu lạnh lùng “cầm lấy đi, tiền tàu xe cho cô về nhà mẹ đẻ đấy”. Tôi biết là anh giận và lơ mơ hiểu ý nghĩa của câu nói ấy nhưng vẫn cố tình hỏi lại “ý anh là sao?” Chỉ đợi tôi lên tiếng, anh sổ ra hàng tràng những câu nói tục tĩu, thiếu văn hóa. Đó là những câu nói hằn học, bực tức, phẫn uất và cả thù hằn. Tôi bật khóc vì đau đớn, tôi dốc hết những ấm ức trong lòng. Tôi nói ra những điều mình nghĩ, nhưng thiệt thòi của tôi và bố mẹ khi tết đến nhưng chẳng đợi tôi nói hết lời, mẹ chồng đập bàn đuổi tôi ra khỏi nhà.
Họ chính thức đuổi tôi, từ mặt tôi với tội danh “ngày tết dám tự ý bỏ về nhà mẹ đẻ” và chồng tôi nói rằng, chỉ khi nào mẹ tôi lên tận nơi xin lỗi, còn tôi phải quỳ trước bàn thờ nhà chồng thề không tái phạm thì mới cho tôi trở về. Tôi không nghĩ người chồng đầu gối tay ấp bao năm qua của tôi lại cạn tình đến vậy, không những không cảm thông cho hoàn cảnh gia đình tôi mà anh còn coi những việc làm của tôi như tội lỗi chẳng thể tha thứ. Ban đầu, tôi nghĩ họ dọa, rồi một vài hôm nữa, khi họ hết giận tôi sẽ xin lỗi. Tôi dọn qua phòng trọ của một chị người quen ở tạm vài hôm cho yên chuyện sẽ trở về. Nhưng hàng tuần trôi qua, nỗ lực nói chuyện của tôi với chồng và gia đình anh đều không thành công. Không những không cho tôi cơ hội nói chuyện mà họ còn đóng gói đồ đạc gọi tôi qua lấy. Chồng tôi vẫn nói, nếu mẹ tôi không lên xin lỗi, thì tôi nên quay lại ký đơn ly hôn. Mọi chuyện đã đi quá xa so với suy nghĩ của tôi. Thực lòng đến mức này, tôi cũng chẳng thiết tha gì cuộc hôn nhân này nữa chỉ là một quyết định của tôi sẽ gây thiệt thòi cho một người tôi yêu thương. Nếu tôi để mẹ tôi đến xin lỗi họ thì tội nghiệp mẹ, còn ký vào đơn ly hôn thì thương con trai bé bỏng. Tôi biết phải làm gì đây, khi không thể làm chủ cuộc đời mình nữa rồi. Tôi thương mẹ đẻ vì tôi chịu bao thiệt thòi, buồn tủi rồi và thương cả đời mình nữa, nếu tôi cứ nhu nhược thì cả đời sẽ bị xoay vần theo ý của gia đình chồng, còn phản kháng và cương quyết thì tội con. Tôi thật sự bế tắc.
Thùy Linh
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.