Tôi lấy chồng từ năm 18 tuổi. Học xong cấp 3 thì có bầu nên cưới luôn. Chồng tôi là nhân viên ngân hàng, hai đứa yêu nhau được hơn 1 năm thì cưới. Sự nghiệp học hành của tôi chấm dứt kể từ đó để chuyển sang một cuộc đời mới, làm mẹ, làm vợ, làm dâu.
Tôi còn trẻ người non dạ, lại được bố mẹ chiều từ bé nên khi về nhà chồng, tôi cứ như gà mắc tóc, chẳng biết làm cái gì trước, cái gì sau. Ngoài xinh đẹp thì tôi hầu như không có một điểm mạnh nào để chinh phục gia đình nhà chồng, mẹ chồng tôi cũng bảo “nếu không vì đứa cháu trai trong bụng thì sẽ không bao giờ chấp nhận tôi”. Vì tôi còn quá trẻ, lại chẳng có nghề nghiệp, cũng chẳng có trình độ gì, một người phụ nữ như tôi sẽ là gánh nặng cho chồng con.
Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều khi ấy. Trước giờ bố mẹ tôi vẫn nuôi nấng và chu cấp nên tôi cảm thấy chuyện đó rất bình thường, kể cả khi tôi lấy chồng thì chuyện đó vẫn không hề thay đổi. Thế nhưng miệng lưỡi thế gian đúng là không xương nên nhiều đường lắt léo, đi đâu tôi cũng nghe thấy người ta bảo tôi sướng được chồng nuôi, gia đình chồng nuôi này nọ, kì thực bố mẹ tôi hàng tháng vẫn gửi cho tôi 5-7 triệu để chi tiêu, chứ không thì bà mẹ chồng ghê gớm của tôi để cho tôi yên chắc?
Chồng tôi từ ngày vợ bầu bí thì cũng đã kịp cắm lên đầu tôi hai cái sừng, một lần là với con bé học cùng khối với tôi ngày xưa, một lần nữa là với cô bạn học của anh ta. Cả hai lần ấy đều trong thời gian tôi mang thai chờ sinh nở. Hồi ấy tôi đã bỏ về nhà mẹ đẻ mấy lần để chờ sinh và không muốn nhìn thấy mặt anh ta nữa, nhưng cha mẹ tôi khuyên răn giờ đời tôi đã khác, làm gì cũng phải nghĩ đến con nên tôi đành nín nhịn. Suy cho cùng, để xảy ra cơ sự này cũng là do mình nên nhiều lúc cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay mà sống.
Sinh con xong thì lại phải chăm con. Việc chăm sóc một đứa trẻ ở tuổi 19 đâu phải dễ, nhất là với một đứa không có kinh nghiệm gì như tôi. Nhưng bằng tất cả sự cố gắng và sự giúp đỡ của hai bên gia đình, tôi cũng đã trở thành một người mẹ biết chăm sóc con cái, dù vẫn phải sống phụ thuộc vào gia đình tôi.
Có một chuyện xảy ra đột ngột khiến gia đình nhà tôi rơi vào cảnh tán gia bại sản. Nhà tôi buôn bán vàng bạc trong một lần sơ suất đã bị kẻ gian khoắng sạch cả chì lẫn chài, mẹ tôi ngất lên ngất xuống vì tài sản tích cóp bao năm giờ mất sạch, bố tôi trong lúc mất bình tĩnh lái xe trên đường đâm chết người và bị tạm giam. Từ một gia đình có điều kiện, nhà tôi phải bán nhà để chạy cho bố tôi tại ngoại và trở nên bần hàn. Bố mẹ tôi cũng không thể giúp đỡ tôi như ngày xưa, và kể từ ngày tôi phải ngửa tay xin chồng từng đồng để chi tiêu cho gia đình. Mọi chuyện bắt đầu tuột dốc không phanh.
Mỗi lần anh ta đi làm về, tôi đều phải bưng bê hầu hạ như nô tỳ, con ở. Việc ở nhà thì trăm thứ không tên, nhưng thấy về chưa được ăn cơm là anh ta lại bảo “cô làm cái gì mà giờ này vẫn chưa cơm nước xong? Có mỗi cái việc nội trợ mà cũng không làm nổi thì làm cái gì nên hồn?”. Đấy là tôi còn nói giảm nói tránh đi những lời thô tục mà anh ta thường văng ra trước mặt mẹ con tôi, có khi cả bố mẹ chồng trước mặt anh ta cũng chẳng ngần ngại chửi tôi là cái nợ đời. Bố mẹ chồng thì kệ, có khi còn hùa vào chửi thêm mấy câu cho vui! Đời tôi từ ngày lấy chồng mới thấm cái cảnh sống phụ thuộc nó khốn nạn đến mức nào!
Anh ta ngang nhiên ngoại tình với đồng nghiệp, mang cả cô ta về nhà bắt tôi nấu cơm cho ăn. Hỏi mối quan hệ ra sao thì anh ta nói là bạn thì không đến nhà chơi được à? Hai con người ấy cứ nhởn nhả trước mặt và coi tôi không hề tồn tại, cô ta lại còn cưng nựng con tôi và xưng “dì” như đúng rồi! Không thể chịu nổi nữa nên tôi gào lên đuổi cô ta ra khỏi nhà, chồng tôi cho tôi một cái bạt tai nảy nửa và yêu cầu tôi phải xin lỗi cô đồng nghiệp.
Chuyện gì đến cũng phải đến, tôi không thể chịu đựng được nữa nên xách đồ mang con đi về nhà ngoại ở. Giờ đã 3 tháng rồi nhưng anh ta vẫn không có động thái gì gọi là muốn vì con mà quay lại, không hỏi thăm một câu. Ông bà nội đi đâu cũng nói xấu tôi là loại ăn bám, mất dạy, không biết điều nên đuổi ra khỏi nhà, nếu ly hôn thì sẽ mất luôn quyền nuôi con vì không có nghề nghiệp.
Nghe đến vậy, tôi thực sự sợ hãi. Tôi cũng muốn đi học nghề nhưng con tôi giờ có 3 tuổi, mà vốn thì không có. Nên đôi khi tôi manh nha ý định quay về và để con cho chồng nuôi rồi đi kiếm việc làm, tích lũy rồi học nghề. Nhưng nghĩ đã quay đi giờ lại quay về thì nhục quá nên tôi cũng chưa biết làm cách nào cho phải? Nói ra tôi cũng thấy đôi phần tủi hổ, có lẽ một phần cũng tại do bản thân mình quá đớn hèn, bạc nhược nên dù chẳng còn tha thiết gì với cuộc hôn nhân này, tôi vẫn không thể bỏ chồng, dù anh ta thực sự là một kẻ tồi tệ!
Phương Phương
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.