Thủy vốn là một cô gái chơi bời có tiếng ở đất mỏ ngay khi còn là học sinh cấp ba. Chuyện Thủy yêu từ thầy giáo đến mấy anh công an trong huyện không ai lạ gì, thậm chí các chủ nhà nghỉ ở khu vực đều biết mặt Thủy và những người yêu mà cô từng đi cùng họ vào đây trong khi Thủy “mới nứt mắt ra” mà trò gì cũng biết cả. (Nói theo nguyên văn của các bà các cô ở quê khi chứng kiến lũ trẻ con hư đốn).
Học xong cấp ba Thủy tiếp tục lên thành phố học cao đẳng, với nhan sắc hơn người lại thêm cái mác “gái quê” lên thành phố nên chẳng mấy chốc khu kí túc xá Thủy ở trở nên xôm tụ vì các anh sinh viên khóa trên đến “giao lưu” cùng hoa khôi đất mỏ.
Thủy mới chớm 19 nhưng cô già hơn cái tuổi của mình rất nhiều. Với đàn ông, Thủy so bó đũa để chọn cột cờ chứ không phải cứ nhắm mắt vì tình yêu đâu, trai mà Thủy ưng là phải ngoại hình sáng sủa, không con cha thì cũng phải cháu ông, nhà có cơ có thế, chịu chơi và biết cách chiều bạn gái, còn mấy anh sinh viên ở quê ra thì Thủy miệng cười tươi như hoa nhưng trong lòng đã loại ngay từ vòng gửi xe đạp “đỉa đói đừng hòng leo chân hạc” đó chính là suy nghĩ của Thủy.
Nâng lên đặt xuống, hẹn hò vài anh thì Thủy chấp nhận yêu Cường, một thiếu gia phố núi nhà chẳng có gì ngoài tiền và các ngón chơi “đội trời đạp đất” của hội thanh niên có lối sống hưởng thụ. Những cuộc bay lắc thâu đêm, chơi ma túy đá, lấy Bar làm nhà, đồ hiệu và những cuộc truy hoan khiến Thủy bị cuốn và không thể nào dứt ra được. Học ít chơi nhiều nên Thủy nợ môn ngay từ năm nhất nhưng cô cũng chẳng quan tâm, cả ngày cứ bám riết lấy Cường rồi tối lại tổ chức đi bão, từ ngày yêu Cường đến khi bị Cường đá thì Thủy đã phải nạo thai 3 lần cộng thêm một lần hút điều hòa, bác sỹ răn đe nếu cô còn sinh hoạt tình dục vô tội vạ thế này thì sẽ không bao giờ còn khả năng làm mẹ nữa. Thế nhưng, Thủy chẳng lấy làm sợ hãi khi nghĩ xa xôi chuyện làm mẹ làm vợ, lúc này cô nghĩ phải làm sao để “vợt” ngay một anh khác để có thể chu cấp và nuôi cô những tháng ngày tiếp theo vì Thủy chơi quen rồi, giờ bảo sống lại như hồi mới ở quê ra vốn là điều không thể. Vả lại gia đình cô ở quê cũng chẳng phải khá giả gì để có thể cưng chiều cô cho được.
Nghĩ thế nên Thủy ngỏ lời với mấy cô bạn chơi thân cùng nghĩ cách đi câu giai lấy tiền, và cái con đường để cô trở thành gái gọi cũng từ đó mà ra.
Tiền kiếm được từ những lần đi khách cũng đủ để Thủy thoải mái trong cuộc sống hàng ngày, thế nhưng phần vì Thủy vẫn muốn có một đường lui để không bị trượt dài trên con đường buôn hương bán phấn nên cô vẫn dành thời gian để lên lớp học, cố lấy cái bằng cao đẳng cho có giá, và che đi cái quá khứ trác táng, sa đọa của mình.
Tình cờ trong một tối đi Bar Thủy gặp Huy, một đại gia trẻ kinh doanh bất động sản đang cặp bồ với bạn “đồng nghiệp” làm gái với Thủy. Khi thấy Huy vung tay chi trả hóa đơn cho bữa tiệc lên đến 8 con số “0” thì Thủy sáng mắt lên, cô quyết tâm bán rẻ bạn bè để câu cho được Huy, mặc kệ là sau đó bạn cô tung tin cô làm gái rồi còn “bẩn thỉu” hơn cả một ả cave hạ lưu vì đã cướp bồ của bạn thì Thủy cũng chẳng lấy làm nhục nhã vì cô đã đạt được mục đích của mình.
Thói đời, đàn ông một khi đã thích cái lạ thì cái quen có đẹp bằng trời thì họ vẫn bỏ mà đi. Thủy và Huy cuốn vào nhau như hai con thiêu thân, càng ở gần Huy Thủy càng thấy đây chính là người đàn ông mà mình nên dừng chân, thực sự là một bến bờ an toàn. Thủy ngẫm nghĩ cách trói Huy cho bằng được.
Thủy bắt đầu thả cửa để mong có thai, đó sẽ là cái dây trói Huy duy nhất mà cô có thể làm được, Huy cũng nhiều tuổi rồi nên chuyện có một đứa con chắc chắn anh sẽ thay đổi suy nghĩ của mình. Nghĩ thế nên Thủy cố lắm, canh cả ngày rụng trứng để có thể đậu thai mà vẫn không thấy có kết quả gì, gần một năm bên nhau Thủy thả mà kết quả vẫn là con số “0”. Thủy bắt đầu thấy chột dạ “hay là mình có vấn đề?”, nghĩ thế nên Thủy đến phòng khám tư nhân của ông bác sỹ trước kia là bồ của Thủy khám xem tình hình thế nào?. Sau khi khám xong xuôi kết luận là cô vẫn hoàn toàn bình thường tuy khả năng mang thai sẽ thấp và nguy hiểm hơn các bà mẹ khác vì cô đã nạo phá thai nhiều lần rồi nên nếu lần này mà không giữ thì cô sẽ mãi mãi không thể nào có con được nữa. Sau khi nghe bồ cũ chia sẻ tâm tình thủ thỉ thì sóng lòng hai người lại trỗi dậy, Thủy và tay bác sỹ lại “kỉ niệm” với nhau một cái trước khi rời đi. Nhìn chung, biết mình vẫn bình thường là Thủy yên tâm, cô lại về thả thính canh ngày rụng trứng để đậu thai với Huy.
Cuối cùng, sau hai tháng thì Thủy cũng có kết quả. Thủy đưa cho Huy tờ kết quả siêu âm, nước mắt tràn mi, nói trong run rẩy “Em có thai rồi!”. Huy cầm tờ siêu âm có cái nhân bé tí xíu hỏi đi hỏi lại “đây là cái gì vậy em? Con của ai đây?”.
Thủy nghe người tình hỏi như vậy thì làm mặt giận dỗi, đau khổ “còn ai nữa? Không là con anh thì là con ai? Em đã giữ gìn bao nhiêu năm, giờ vì yêu anh mà xảy ra cơ sự này, hơn một năm qua với suốt ngày ở bên cạnh anh, yêu anh…vậy mà anh còn hỏi em như vậy ư?”. Nói rồi khóc òa lên nũng nịu “em không biết đâu, giờ em có con với anh rồi, anh phải làm gì đi…”.
Huy nhìn Thủy đang khóc lóc, vẻ mặt anh dửng dưng chẳng nói chẳng rằng, Huy vào bàn làm việc mở ngăn kéo được khóa kĩ rồi đưa cho Thủy một tờ giấy “em đọc đi!”.
Thủy vừa khóc vừa cầm tờ giấy lên đọc “chẩn đoán vô sinh thứ phát” với tên Võ Văn Huy. Thấy Thủy ngơ ngác, Huy cười nhếch mép “đấy chính là lý do anh có thể thoải mái ngủ với em mà không cần phòng bị, vì không phải là anh muốn có con với em, mà là anh không thể có con được, em hiểu không?”.
Thủy ngồi phịch xuống, tờ giấy rơi xuống đất, cô hoang mang đờ đẫn, cô nghĩ về lần kỉ niệm của cô với tay bác sỹ hai tháng trước “không thể nào…”.
“Chuyện của chúng ta có thể lâu dài và vui hơn nếu như em thành thật, nhưng giờ có lẽ hết vui rồi, em cứ đi tìm người cha đích thực của con em đi, chúc em hạnh phúc!”. Huy bỏ vào phòng riêng và khóa cửa trong lại, chỉ còn Thủy ngồi một mình trong phòng với nỗi đau đớn, ê chề, nhục nhã và hoang mang cho số phận mình. Mới một phút trước thôi, cô tưởng mình sắp thành bà hoàng đến nơi, vậy mà…giờ cô phải làm sao? Học chưa hết năm cuối, một cái thai không thể bỏ? chỉ do một phút cao hứng? tương lai mờ mịt? Thủy không dám nghĩ đời mình lại là một tấn bi hài kịch đến độ này, cô chỉ còn biết cầu mong vào cái miệng dẻo mỏ của mình để đàm phán với tay bác sỹ kia thôi, nhưng liệu có còn ai trên đời tin được một ả đàn bà đầy toan tính, thực dụng và dối trá như thế?
Nam Trung
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.