Tôi lớn lên trong một gia đình mà mỗi một bữa ăn cơm đều chan nước mắt. Bởi lẽ, bố đẻ của tôi gia trưởng, vũ phu. Bố có tiền và có quyền, đủ để chu cấp cho cả đại gia đình bên nội, nên cả đại gia đình bên ấy không ai lên tiếng khi bố đánh mẹ tôi và chị em tôi. Thậm chí, cái đêm tôi bị bố đánh đến nỗi dập sống mũi, cộng thêm một mạch máu bị vỡ mà không thể cầm máu được, tôi phải đi cấp cứu, bà nội tôi lại kể với mọi người là do tôi hư, đi chơi khuya về say rượu, đập mặt vào cầu thang. Năm ấy, tôi 18 tuổi rồi, sự việc như giọt nước tràn ly, khiến tôi chán, sau đó là chuỗi ngày buông thả bản thân. Tôi có bạn trai, nhưng không vì tình yêu, mà chỉ là cho “đời đỡ nhạt”.
Mười chín tuổi, tôi nhập viện vì một cơn đau bụng dữ dội. Hóa ra, tôi có thai, nhưng cái thai nằm ngoài tử cung. Cả nhà xáo trộn. Bố đã ghét tôi, bây giờ lại càng khinh rẻ tôi ra mặt. Ông hả hê khi đã có thể chứng minh rằng chúng tôi chỉ là đồ bỏ đi. Anh bạn trai của tôi khi ấy cũng trốn tránh trách nhiệm luôn, không thăm hỏi, đưa đón gì tôi nữa. Tôi cũng coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi thì vết thương lớn lắm. Tôi luôn nghĩ, nếu mình yêu ai, chắc họ cũng coi thường tôi thôi. Nên tôi không yêu thêm lần nào nữa. Tôi lao đầu vào học như thể đó là thứ niềm vui duy nhất. Như thể tôi đã chết, và bây giờ cái xác thân này là thây ma di động.
Rồi tôi ra trường, đi làm. Trong buổi party công ty, tôi đã có tình một đêm với anh đồng nghiệp. Gần sáng, anh tỉnh dậy rồi nói với tôi rằng, đêm qua anh quá chén. Tôi cũng đồng ý, hứa với anh rằng sẽ quên chuyện này đi.
Nhưng gần hai tháng không thấy “ngày đèn đỏ”, tôi hốt hoảng biết mình có thai. Tôi đã nghĩ, mình sẽ đi giải quyết cái thai một mình, nhưng không hiểu sao, tôi thực sự không muốn làm điều ấy. Tôi muốn có gia đình. Nếu có bố của đứa trẻ thì càng tốt, không thì chỉ mình tôi với con cũng đủ vui lắm rồi. Tôi cảm thấy tội lỗi khi bỏ đi đứa trẻ thơ vô tội, và cũng muốn chính tôi có một nơi nương náu.
Tôi không nói với ai về chuyện có thai. Tôi lặng lẽ đi về, câm lặng đến lì lợm, nhưng cái bụng ngày một to lên thì không ai là không nhận ra. Anh đồng nghiệp của tôi – cha của con tôi, bất ngờ lao xộc vào bàn làm việc, nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi: “Em có thai đấy à?”. Tôi nghẹn họng, ngơ ngác đến vài phút mới gật đầu! Anh cũng lặng đi, rồi bảo: “Mình cưới nhau đi”. Tôi muốn ném cho anh cái nhìn căm hận, rằng tôi không cần anh phải thương hại gì tôi. Nhưng không hiểu sao, từ tận bản năng, tôi vẫn muốn có một đám cưới. Mặc kệ cho sau này có ra sao thì ra…
Đêm đầu tiên làm vợ anh, sau cả một ngày mệt bã vì những lễ nghi cưới hỏi, tôi ngả lưng xuống giường, ngơ ngác vì quá mệt. Lúc ngủ say rồi, tôi thấy chồng xoay tôi lại, xoa xoa vào cái bụng của tôi đang trồi lên như để dỗ dành. Ngày nào anh cũng giúp tôi nấu ăn, dọn nhà, vì sợ “em và con mệt”. Có lần tôi hỏi, có phải anh thương hại em lắm không, chồng đều bảo tôi “đừng cả nghĩ”. Nhưng một lời yêu thì nhất định tôi không thấy chồng mình nói ra.
Tệ nhất là trong một đêm tỉnh dậy không thấy chồng đâu, tôi lần ra ban công thì thấy anh nói chuyện cùng cô gái nào đó. Rằng anh xin lỗi, dù vẫn còn yêu cô ta thì anh cũng không thể làm gì…
Thôi thì đành vậy! Tôi nói với chồng rằng tôi đã nghe tất cả, và không hề trách anh. Tôi hứa sẽ tạo điều kiện hết sức cho anh hẹn hò. Từ nay, không cần ngủ chung. Anh có thể đến với cô gái đó bất cứ khi nào anh muốn. Tạm thời thế đã. Nói chuyện với chồng xong, tôi rơi phịch người xuống ghế, thấy mình cạn kiệt toàn bộ sức lực và máu huyết như vừa trút xong hơi thở cuối cùng. Chồng tôi im lìm, anh thậm chí không có lấy một lời chối cãi hay xin lỗi. Tôi biết, chúng tôi đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan cho cả hai người nên cũng chỉ thấy thương anh và đau đớn cho mình. Vì tôi thấy mình đã trót có tình cảm với anh chứ không trách móc gì.
Tôi dọn đồ sang ngủ ở phòng bên cạnh. Anh bảo tôi cứ ngủ ở phòng cũ, anh sẽ sang phòng mới, làm sao tôi có thể nhắm mắt ngủ yên khi mà chính trên chiếc giường ấy, cái bụng bầu của tôi đã đón nhận bàn tay anh xoa dịu hàng đêm. Từ giờ trở đi, tôi phải quen với chuyện sẽ giống như một người bạn thuê chung phòng với tôi. Hàng ngày, mặc kệ anh có về hay không, tôi bình thản nấu ăn cho mình và cho con.
Mẹ chồng tôi là người ghê gớm, bà coi trọng “thằng cu” lắm nên từ lúc kết quả siêu âm thông báo cháu trai, bà từ thờ ơ bỗng trở thành quan tâm thái quá. Rằm mùng một nào cũng gọi lên dặn tôi phải cúng bái cho cẩn thẩn, thắp hương chu đáo. Nhân tiện còn giáo dục tôi là đừng có cậy có thai mà hành hạ, sai vặt chồng. Tôi bỗng chốc thấy sợ mẹ chồng khủng khiếp. Và thấy mình cô đơn tận cùng. Trong những ngày ấy, chồng tôi về rất khuya, hình như say mèm và ngủ bên phòng riêng của anh. Thôi, “kệ người ta”, tôi lặng lẽ tự bảo mình hãy coi anh như chồng “đi mượn”.
Căng thẳng và đơn độc quá, dù đã cố gắng giữ gìn, tôi vẫn không ngờ mình sinh non. Bảy tháng rưỡi, tôi phải mổ. Hai ngày sau thì con tôi qua đời. Tôi đau đớn, kiệt sức, nằm khóc rồi lại lịm đi. Chồng tôi thuê một chuyến xe đưa tôi về và thuê người chăm sóc theo chế độ riêng, vì sợ tôi ở viện, chứng kiến những sản phụ xung quanh cho con bú rồi lại khóc.
Đau đớn nhất là từ khi cháu bé qua đời, mẹ chồng tôi trở mặt hoàn toàn. Bà không những không chăm sóc tôi mà còn đay nghiến. Bà bảo, cháu bé mất rồi, chồng tôi không có nghĩa vụ gì phải ở bên tôi. Mẹ chồng tôi còn là người mê tín, bà ấy còn để cô em chồng của tôi cay độc nói thẳng với tôi rằng tôi rất “ám quẻ”, nên từ lúc cưới tôi về, việc làm ăn của mẹ chồng và em chồng tôi khó khăn, đứt đoạn hẳn đi. Sự việc lên đến đỉnh điểm là hôm chồng tôi đi làm về sớm, gặp cô em của anh ấy xỉa xói tôi. Không chịu nổi, chồng tôi lao vào phòng, nắm cổ tay cô em gái, đẩy ra ngoài cửa. Rồi, cảm thấy cần phải nói một lần cho rõ, anh gọi điện mời mẹ chồng đến. Hôm ấy, chúng tôi họp gia đình. Chồng tôi lên tiếng:
– Mẹ! Ban đầu, quả thực đám cưới của chúng con chỉ là vì đứa trẻ. Nhưng suốt thời gian qua, con thương H vô cùng. Con yêu H rồi mẹ ạ. Con và H sẽ cùng nhau sống thật vui để sinh thêm những em bé khác, mẹ hãy làm ơn để H được yên!
Chồng tôi nói xong, khuôn mặt của mẹ và em gái anh ấy sa sầm cả lại. Họ ra khỏi nhà của chồng tôi với tất cả sự tức giận, đập cánh cửa ầm ầm. Chồng tôi lặng lẽ đợi họ ra ngoài, đóng cửa. Rồi anh trở vào giường, ôm lấy tôi rồi nói: “Đừng chấp mẹ, đừng chấp em gái của anh! Tất cả những điều đau khổ của em, anh xin bù đắp hết”
Ngọc Lan
Xem thêm:
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.