Tôi đã về làm dâu 4 năm và gần như năm nào cũng chỉ xoay quanh việc dọn dẹp trong mấy ngày Tết mà chẳng đi tới đâu được. Không như những chị khác, do mẹ chồng khó tính, yêu cầu đòi hỏi cao mà là do chính bản thân tôi không đành lòng bỏ lại nhà cửa bề bộn cho mình mẹ chồng lo toan, dọn dẹp. Nhìn thấy tôi quanh quẩn ở nhà, lụi hụi lau chùi, dọn rửa mẹ chồng cũng bảo bỏ đấy, giục đi chơi, thăm thú họ hàng để mẹ làm hết nhưng tôi thấy xót nếu để mẹ già rồi phải làm những điều đó. Chuyện là nhà tôi có cô em chồng kém tôi 2 tuổi, vốn đã lười biếng, ít dọn dẹp rồi lại rất nhiều bạn, hay tụ tập khiến gia đình tôi mấy ngày Tết lúc nào cũng như quán nhậu. Mà khổ nỗi, ngày thường em đã ít dọn dẹp rồi thì lấy đâu chuyện ngày Tết em đụng tay đụng chân vào chuyện gì.
Nhớ năm đầu tiên tôi về nhà chồng, mới cưới được 2 tháng thì đến Tết, tôi chỉ quanh quẩn ở nhà, lúc thì em gọi điện báo sắp có bạn đến nhờ tôi nấu hộ đồ ăn, lúc thì dọn dẹp “bãi chiến trường” của em và bạn. Mà có ít đâu, ngày em có 3-4 tốp bạn đến nhà chơi. Mà đã đến là phải ăn uống tưng bừng mới ra về. Tôi thấy mà ngán ngẩm. Mẹ chồng tôi nhìn cũng ái ngại, nhưng vì sợ con gái mất mặt với bạn bè nên không góp ý thẳng thắn, chỉ khi có người nhà mẹ mới nói. Nhưng em chỉ ậm ừ, dạ vâng cho xong chuyện rồi ngày hôm sau lại đâu vào đó. Từ 10 giờ sáng đã có bạn đến nhà rồi 3 giờ chiều, thậm chí 10 giờ đêm em còn đưa bạn về nhà ăn uống. Tôi thì chẳng nề hà gì, vả lại thường ngày em cũng xởi lởi, nhẹ nhàng thân thiết với tôi nên việc em nhờ tôi cũng chẳng ngại. Mỗi tội, ngày nào cũng thế, chẳng nhẽ em đã nhờ rồi mà tôi lại còn xách túi đi chơi. Tôi đi rồi chẳng ai khác phải làm ngoài mẹ. Thương mẹ, nể em chồng tôi lại nán lại xoay xở cơm nước hộ em. Vậy là 3 ngày Tết, tôi chỉ quanh quẩn ở nhà cơm nước, dọn dẹp và trông nhà. Năm ấy chồng tôi đang đi tu nghiệp ở nước ngoài nên tôi cũng chẳng muốn đi chơi một mình, đành ở nhà với mẹ chồng và phục vụ cô em. Nhưng đến năm thứ hai, thứ ba mọi chuyện vẫn thế, em vẫn cứ hồn nhiên gọi điện nhờ vả khiến chồng tôi phát cáu. Có lẽ anh xót tôi cứ quay cuồng trong cơm nước, dọn dẹp, bảo tôi cứ kệ đó đi chơi. Nhưng tôi hiểu, tôi có đi thì mẹ chồng cũng chẳng trách đâu, rồi mẹ lại lụi hụi làm một mình thôi.
Nhớ năm thứ hai làm dâu, mẹ chồng tôi từ trước Tết đã nói với em, năm nay bớt bạn bè đến nhà nhậu nhẹt đi để chị dâu đỡ vất vả. Em cười trừ rồi nói, bạn quý thì mới đưa về nhà chứ. Mẹ tôi cũng đồng ý nhưng mẹ kiên quyết nói, bạn của ai người ấy dọn dẹp. Em cũng không phản ứng gì, tôi đã nghĩ năm ấy đã thoát kiếp dọn dẹp lau chùi và cơm nước. Nhưng rồi lại đâu vào đó, em vẫn gọi điện nhờ tôi làm cơm hộ, ăn xong cả tốp lại rủ nhau đi hát hò vui vẻ mà quên cả mâm cơm bề bộn chưa dọn. Phải nói chính xác rằng, không phải lần nào em cũng đứng lên đi mà không nói lời nào, có khi em nói chị dâu dọn hộ em, có khi gọi với lại cứ dọn vào đấy để tối em về rửa hay không việc gì phải dọn, em đi tí ti rồi về dọn rửa sau. Nhưng thực tình ai mà để nhà cửa bề bộn như vậy, Tết nhất biết khách đến khi nào, nhìn thấy thế người ta cười cho. Tôi cũng cứ dọn vào hết, có lần thì rửa luôn nhưng cũng có khi để đó và đi chơi cùng chồng. Khi về thấy mâm bát rửa sạch sẽ, cứ nghĩ em đã rửa nhưng lần sau tôi mới biết đó là mẹ tôi. Khi về nhìn thấy mẹ đang lụi hụi rửa tôi thương lắm và thấy mình vô tâm. Những lần sau, tôi cứ làm xong mới đi đâu thì đi.
Năm thứ ba này cũng chẳng ngoại lệ, em vẫn vô tư như hai năm trước để mọi dọn dẹp cho mẹ con tôi còn em chỉ việc vui vẻ nhậu nhẹt rồi tụ tập. Nhưng thực sự tôi thấy mệt mỏi với sự vô tư đến thản nhiên của em vì khi đó tôi đang bầu bì sắp sinh. Còn năm nay, con gái tôi được 5 tháng tuổi , tôi cũng không thể thoải mái thời gian làm hộ em được. Mẹ chồng tôi dự đoán được tình hình và đã tuyên bố chắc nịch thẳng thừng: “Năm nay chị dâu mới sinh em bé, cái H phải cùng chị dọn dẹp, lo cỗ bàn cơm nước không được chơi bời nhiều như mọi năm nữa”. Đáp lại thái độ của mẹ em chỉ nhăn nhở cười rồi tìm cớ chuồn thẳng. Tôi hiểu, sự việc năm nay có lẽ cũng chẳng tiến triển hơn là bao. Nhưng ngặt nỗi, nếu son rỗi tôi cũng chẳng nề hà gì nhưng đằng này, tôi con nhỏ, nếu em cứ như mọi năm có lẽ người vất vả hơn cả là mẹ chồng tôi. Tôi đã định góp ý với em nhiều lần nhưng lại sợ em nghĩ, tôi làm hộ em chút việc lấy cớ ca than, nói em đủ điều rồi mối quan hệ rạn vỡ. Tôi sợ mang tiếng chị dâu em chồng nên dám nói với em.dù mẹ đã góp ý, phản đối nhưng cứ như mọi năm em nghe rồi vẫn để đó, em cứ buông thả, cứ vô tâm như vậy thì tôi thấy khó chịu vô cùng. Tôi phải làm gì đây, bởi tôi biết mẹ chồng thương tôi và ngại khi tôi vì em mà vất vả nhưng chẳng thay đổi được gì. Có cách nào để em chồng tôi thay đổi cách sống và cách suy nghĩ không?
Hà Lan
Xem thêm:
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.