Trong lúc này đây, tôi đau khổ vô cùng khi chỉ còn 11 ngày nữa, tôi soạn sửa đồ lễ để đi hỏi vợ cho chồng. Tôi cũng là đàn bà, cũng biết ghen tuông chứ nhưng bề ngoài, khi trò chuyện với mọi người tôi phải mang lên mình cái mặt nạ giả tạo chỉ để thể hiện sự cao cả, rộng lượng của mình. Tôi lấy chồng được 10 năm. 10 năm không quá dài nhưng cũng đủ để tôi nếm đủ mọi cay đắng trên cuộc đời này. 10 năm qua, tôi sống trong đau khổ, dằn vặt vì là một người đàn bà, một người vợ nhưng “không biết đẻ”.
Cả nhà chồng tôi, bố mẹ chồng, anh em họ hàng ai cũng dè bỉu coi khinh vì cái tội lỗi đó của tôi. Đi đâu, người ta cũng xì xào nói sau lưng. Kẻ thông cảm thì thở dài ra vẻ thương xót, kẻ xấu xa lại chửi rủa tôi.
Mẹ chồng tôi từ khi biết con dâu không thể sinh nở, bà ngày càng tỏ thái độ ghét ra mặt. Nhiều lần, khi chồng tôi đi vắng, bà cứ đứng trong nhà xỉa xói, nguyền rủa tôi là “thứ đàn bà không biết đẻ, chỉ giỏi quyến rũ chồng con để ăn bám”. Nhưng tôi cũng lao động, cũng làm việc kiếm tiền nuôi mấy miệng ăn nhà chồng chứ có ngồi chơi đâu. Những lúc như thế tôi thấy tủi cực vô cùng.
Còn bố chồng tôi tuy không bộc lộ thái độ nhưng lúc nào ông cũng lạnh lùng, im lặng. Tôi biết ông lo cho cái nhiệm vụ trưởng tôn của chồng tôi lắm. Con dâu sống trong nhà nhưng hiếm khi bố con chạm mặt nhau mà ông nói một câu nào, kể cả tôi có mở lời chào ông cũng làm thinh như không nghe thấy. Đôi lúc chứng kiến mẹ chồng chửi mắng con dâu vô cớ, ông đi ra nhìn rồi lại thở dài vào trong.
Chồng tôi biết vợ bị chèn ép bắt nạt nên nhiều lần bảo tôi mua một mảnh đất ra ở riêng nhưng tôi không đồng ý. Nếu đi như thế chẳng khác nào tôi thừa nhận là kẻ quyến rũ, xúi giục chồng như mẹ chồng tôi nói. Dù có tủi cực, nhục nhã thế nào tôi cũng cố cắn răng chịu đựng. Năm 2008, sau một lần chứng kiến mẹ chồng cầm dao ném ngay dưới chân tôi dọa giết và đuổi đi, chồng tôi đã không chịu đựng được nữa kéo lấy tôi bỏ đi. 2 năm sau chúng tôi cất được một ngôi nhà cấp bốn nhỏ ở xã bên cạnh.
Thế nhưng, cứ độ một vài tháng mẹ chồng tôi lại kiếm cớ đến ném đá, chọc phá cho vỡ hết ngói nhằm phá vỡ hạnh phúc của vợ chồng tôi. Bao nhiêu lần, chồng tôi bất lực nhìn nhà tan hoang sau một ngày đi làm về mà tôi ứa nước mắt. Rồi hôm sau, anh lại chạy vạy đi vay mượn mua ngói về lợp lại nhà. Tôi cũng không hiểu vì sao, mẹ chồng tôi lại trái chiếu như vậy dù khi còn sống chung, tôi chưa một lần hé răng cãi lại bà. Có lẽ bà hận tôi vì đã cướp đi đứa con trai duy nhất của bà, khiến tình nghĩa mẹ con, gia đình bà tan vỡ…
Nhiều lúc, quá bất lực, tôi bảo với chồng hay là quay về nhà anh sống nhưng chồng tôi đều gạt bỏ vì không muốn chứng kiến cảnh đau lòng như trước đây nữa. Từ đó, hai vợ chồng lại cố làm lụng, chắt góp tiền để mong một ngày có thể tìm được đứa con bên mình.
Nhiều đêm, tôi nằm ngủ mà nước mắt rơi ướt gối. Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn chịu đựng và cố sống tiếp là nhờ những lời nói, sự chăm sóc ân cần của chồng tôi. Thế nhưng anh càng tốt bao nhiêu, tôi càng không nỡ để anh khổ sở thêm khi anh còn là độc đinh, trai trưởng trong nhà.Từ lúc biết vô sinh, vợ chồng tôi đã đi chạy chữa khắp nơi, hết ra bắc vào nam, đến các viện sản hay nghe bất cứ thầy lang nào có bài thuốc nào trị vô sinh là vợ chồng tôi đều tìm đến để cắt thuốc. Thế nhưng, bao nhiêu tiền của ra đi, niềm mong mỏi có một đứa con của chúng tôi vẫn là vô vọng.
Năm 2010, tôi bàn với chồng hay là anh ra ngoài kiếm một đứa con riêng nhưng anh đều từ chối và mắng tôi suy nghĩ hồ đồ. Nhiều lúc thấy anh vui cười nhìn trẻ con chơi rồi cách anh ôm nựng những đứa trẻ hàng xóm mà tôi buồn vô cùng. Khát khao có con lắm nhưng suốt bao năm chạy chữa, tất cả đều là con số 0. Tôi lại càng quyết tìm một người đàn bà có thể sinh con riêng cho anh, để bù đắp những thiệt thòi mà anh âm thầm chịu đựng.
Năm 2011, tôi tìm được một người phụ nữ ở làng bên, gần 32 tuổi nhưng vẫn chưa chồng và chưa con. Tôi đưa cô ấy về sống cùng trong nhà những mong lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Rồi một ngày anh sẽ thay đổi và sẽ có con với cô ấy. Thế nhưng sống cùng 1 năm, anh vẫn thờ ơ không chịu nghe những lời tôi nói. Bao đêm tôi và anh cãi nhau chỉ vì tôi mong mỏi anh có thể cùng cô ấy sinh vài đứa con, tôi sẵn sàng nuôi chúng như mẹ đẻ mà không ganh ghét gì. Nhưng chồng tôi đều từ chối và đuổi cô ấy đi. Cuối cùng không chịu được nữa, một hôm tôi đi làm đồng về, cô ấy đã gói đồ đi từ lúc nào mà tôi không rõ.
Đến giữa năm nay, sau gần chục năm lấy nhau cuối cùng sau một lần tôi đòi bỏ đi và đau đớn van xin anh ấy đi tìm một đứa con riêng, chồng tôi đã đồng ý.
Lần này, một người phụ nữ ở xã khác đã chấp nhận về sống chung và sinh con cho chồng tôi sau khi tôi khẳng định chưa làm đăng ký kết hôn với chồng tôi. Chỉ còn 11 ngày nữa thôi, tôi sẽ sắm lễ cùng chồng đi lấy vợ mới cho anh ấy.
Đau khổ, hụt hẫng lắm chứ nhưng tôi vẫn cố vui vẻ, cười nói với mọi người và với cả chồng tôi để anh không khước từ mong muốn của tôi như mọi khi nữa. Tôi cũng là đàn bà, cũng biết ghen, cũng biết buồn khóc chứ nhưng tôi phải dẹp qua tất cả để lấy vợ cho anh và để anh được một lần được nghe hai tiếng thiêng liêng “cha ơi” từ con trẻ…
Nguồn: Theo Nguoiduatin
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.