Tôi có một ước muốn lúc nào cũng nảy nòi trong lồng ngực, đó là gặp lại tình cũ, người đàn ông tôi từng yêu nhất và đã mang lại cho tôi nhiều day dứt nhất! Tôi biết, có lẽ anh không muốn gặp tôi (hoặc không dám, không nhớ…bất cứ một trạng thái chạy trốn và coi tôi như một kẻ vô hình, dù cả hai đã từng thuộc về nhau) vì nhiều lẽ, cái lẽ mà chỉ có hai chúng tôi mới dám nhìn nhận và chẳng một ai có thể hiểu được hết nội tình. Mà có lẽ, tình yêu luôn và nên là câu chuyện của hai người….
Tôi có hơn một mối tình, có người vì có duyên nên vô tình tôi vẫn gặp lại. Không vui không buồn, đó là cảm giác khi gặp lại mối tình đã qua, lại có người vô tình được tag ảnh trên facebook hiện lên newfeeds vì có bạn chung, thấy anh ta và cô người yêu ôm nhau vẻ hạnh phúc, tôi cũng chẳng hề mảy may rung động. Nhìn chung, tôi vô cảm trước tình cũ của mình “cái gì đã tiếc thì không bỏ, cái gì đã bỏ thì không tiếc”. Truyện hay chỉ nên đọc một lần, giở đi giở lại mấy trang sách làm gì trong khi ta đã biết thừa cái kết? Nhưng với riêng anh, tôi còn quá nhiều tiếc nuối, có lẽ vì vậy mà tôi vẫn muốn gặp anh, một cách vô tình không chủ ý như cách mà chúng tôi đi vào cuộc đời nhau, hạnh phúc và đau đớn vì nhau…
6 năm rồi kể từ ngày tôi nói lời vĩnh biệt anh, nhắc anh sống hạnh phúc để nếu vô tình gặp lại thì anh có thể ngẩng cao đầu với tôi vì đã vẫn hạnh phúc với một người khác tôi! Nhắc đến chuyện chia tay anh là tôi lại lập tức nhớ đến những ngày hạnh phúc bên nhau dù là ngắn ngủi. Chúng tôi hợp nhau đến lạ lùng, quen nhau qua một người bạn trong một chuyến du lịch vào Sài Gòn, anh là người Hà Nội nhưng làm việc ở trong đó. Chẳng phải sự cô đơn đã gắn kết chúng tôi lại, bởi vì chúng tôi đều là những kẻ quảng giao và có rất nhiều bạn bè ở khắp mọi nơi. Chỉ nên dùng chữ “duyên” để nói về cuộc gặp gỡ vô tình ấy, ngắn thôi nhưng đủ nhớ cả một đời…
Anh là một người đàn ông hoàn hảo trong mắt tôi và cả trong mắt của những người đồng nghiệp cùng ngành với anh. Sở hữu một ngoại hình đẹp như người mẫu, nhưng cái chiều sâu trí tuệ của anh, sự hóm hỉnh của anh, sự khiêm tốn biết mình biết người của anh, tài lẻ của anh, sự nam tính ngay trong con người anh…tất cả như chất men say mà mọi người đàn bà đều muốn uống. Cái khí khái đàn ông lịch thiệp và biết cách quan tâm người khác nó khiến anh trở nên đẹp đẽ hơn cả vẻ bề ngoài, mà bề ngoài của anh đã đủ để cho người khác chao đảo lắm rồi!
Tất cả những điều về anh, bạn anh kể về anh, những câu chuyện anh kể về những mối tình đã qua, những hoài niệm tiếc nuối, cảm giác khó có thể yêu thêm một ai đó khi anh vẫn đau đớn với tình cũ, những kế hoạch công việc, những ước mơ hoài bão, tôi chẳng quên một chi tiết nào…Một người đàn ông tuyệt vời như thế, nói chia tay mà không tiếc thì mới là chuyện lạ!
Chúng tôi gặp nhau, hợp nhau, yêu nhau, thương nhau, mâu thuẫn, nước mắt và đau đớn, xin lỗi và ân hận, cái “Tôi” đặt lên đầu và thế là…vỡ tan!
Chuyện chia tay cũng vẫn là chuyện của hai người. Tôi vẫn nhớ như in ngày anh cầu hôn tôi, anh đưa tôi đi gặp gỡ tất cả những người bạn thân thiết của anh tại Hà Nội và có vẻ rất hãnh diện khi giới thiệu về tôi trong sự chúc phúc của bạn bè anh. Ai cũng bảo “quá lâu rồi mới thấy bạn anh giới thiệu người yêu, em là người đầu tiên sau tình đầu của nó mà bọn anh biết đấy!” Yêu là thế, vậy mà chỉ vì tôi, vì tôi chứ không phải anh, đã chấm dứt tất cả câu chuyện lẽ ra được viết tiếp! Ân hận không? Không! Tôi không ân hận với những thứ đã qua, tôi trân trọng quá khứ của mình dù đúng dù sai, bởi nó chính là “bột” để “gột” nên tôi ngày hôm nay. Nhưng nuối tiếc không? Câu trả lời là “Có”!
Nuối tiếc lắm chứ, những cảm giác mà quá lâu rồi tôi mới biết tình yêu thực ra nên đến từ hai phía, tình yêu thực ra là ngồi bên nhau và say trong mắt nhau là thấy hạnh phúc đong đầy, tình yêu là trân trọng về nhau từng câu nói, từng sự cảm nhận, tình yêu là không làm cho nhau phải khóc, tình yêu là…
Tình yêu của tôi và anh thực sự là những hồi ức đẹp đẽ. Tôi vẫn chưa đổi số điện thoại của mình, anh cũng vậy! Nhưng tôi không gọi để thiết lập một cuộc hẹn cố tình, bởi thời gian luôn song hành với hiện tại, những cái đã qua ta nên xếp nó vào cái kho mang tên “hồi ức”. Sâu trong lòng mình, tôi vẫn muốn vô tình gặp lại anh như cái cách mà nhân duyên vô tình đưa chúng tôi gặp nhau. Gặp anh để làm gì? Chỉ để trả lời những nuối tiếc trong lòng rằng “Vì thực sự, em đã tha thứ cho anh!”. Vâng! Là tôi tha thứ cho anh chứ không phải là anh, và cũng chính là tôi sẽ tha thứ cho cả những nuối tiếc của chính mình…Chỉ vậy thôi nếu đời cho chúng ta tao ngộ!
Châu Anh
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.