Tôi và Vy đến với nhau qua mai mối do cả 2 đều đã 30 mà chưa tìm được đối tượng vừa ý. Ngay lần đầu gặp mặt, tôi đã có thiện cảm với Vy vì vẻ ngoài hiền lành, ngoan ngoãn. Sau vài buổi hẹn hò, tôi đã ngỏ lời và Vy không từ chối. Gia đình chúng tôi môn đăng hộ đối, bố mẹ tôi cũng ưng thuận Vy. 1 năm sau chúng tôi làm đám cưới.
Trong suốt 1 năm yêu nhau đó, Vy luôn ít nói và khá trầm lặng mỗi khi đi bên tôi. Bản thân tôi không quá để ý chuyện đó bởi dù sao giữa cả 2 cũng không có tình cảm sâu đậm, chỉ là đến tuổi phải lấy nhau về mà thôi.
huyện của chúng tôi cứ suôn sẻ như thế cho đến khi đám cưới diễn ra tốt đẹp. Đêm tân hôn tôi cứ ngỡ được ôm trọn Vy trong vòng tay hạnh phúc sau bao ngày chờ đợi. Nào ngờ, lúc cả 2 về lại phòng mình, Vy không còn vui cười như trước. Tôi ngỡ em lo lắng cho đêm tân hôn nên không ngừng an ủi, hứa là sẽ nhẹ nhàng với em. Thế nhưng Vy vẫn tỏ ra căng thẳng. Hai bàn tay em đan vào nhau và run đến mức khiến tôi không khỏi nghi ngờ.
Tôi gặng hỏi Vy có phải có bí mật gì giấu tôi hay không, em lắc đầu nhưng rồi nước mắt tuôn rơi lã chã. Tôi mới trấn an em có gì cần nói hãy nói hết ra, đêm nay 2 ta đã là vợ chồng, không nên giấu nhau điều gì cả. Đến lúc này tôi mới để ý váy cưới của em có vệt rách dài. Vệt rách nhìn khá rõ nhưng vì chiếc váy cưới nhiều lớp xếp chồng lên nhau nên khi em đứng dậy thì không bị nhìn thấy.
Sắc mặt Vy càng tái nhợt khi tôi hỏi váy cưới rách lúc nào. Không thể kiên nhẫn được thêm nữa, tôi mới nắm lấy 2 vai Vy và lắc mạnh, bắt Vy phải kể đầu đuôi sự việc.
Vy lắp bắp kể cho tôi. Gần 3 năm nay em là bồ nhí của một người đàn ông hơn 40 tuổi đã có gia đình. Em và anh ta yêu nhau sâu đậm, nhiều lần chia tay nhưng rồi vẫn không dứt nhau ra được. Lý do khiến Vy không lấy chồng là muốn đợi người đàn ông đó. Chỉ khi anh ta tuyên bố không thể lấy em, em mới đành ngậm ngùi đi xem mặt và lấy tôi. Dù thế, giữa Vy và anh ta vẫn chưa chấm dứt. Suốt 1 năm qua có tôi bên cạnh, Vy vẫn lén lút gặp gỡ người đàn ông đó. Cách đây 2 hôm, anh ta bắt Vy mang theo váy cưới ra nhà nghỉ. Anh ta nói vì không cưới được Vy nên ao ước được thấy Vy trong váy cưới một lần. Khi em mặc chiếc váy đó lên, anh ta vội đè em xuống, giằng co thô bạo đến mức váy cưới rách một đường dài.
Tôi choáng váng trước câu chuyện của Vy và thấy mình như một thằng ngốc bị lừa gạt lâu nay. Tôi tát Vy một cái như trời giáng rồi đuổi ra khỏi phòng. Nước mắt Vy chứa chan 2 gò má, em quỳ xuống xin tôi tha thứ thế nhưng cơn giận vẫn bốc lên khiến tôi không tự chủ được và tiếp tục đánh chửi Vy. Chỉ đến khi một bên má em sưng tím tôi mới dừng lại. Đêm tân hôn của chúng tôi, tôi nằm trên giường còn Vy nằm dưới đất, trên người vẫn mặc nguyên váy cưới.
Từ đó đến nay đã 2 tháng trôi qua, vợ chồng tôi chưa thể gần gũi lần nào. Mỗi lần nhìn thấy Vy tôi lại tức giận và muốn đánh mắng em tiếp. Giờ tôi phải làm sao? Em đã phản bội tôi một cách quá quắt. Tôi không thể nào tha thứ cho em được! Có nên ly hôn không? Chẳng nhẽ mãi mới lập gia đình mà sau 2 tháng đã ly hôn sao mọi người?