Tôi được nhiều người nhận xét là dù đã gần tuổi tứ tuần vẫn đẹp mặn mà. Chồng tôi thì tướng mạo gầy gò, nước da đen sạm, quả thật vẻ bề ngoài của chúng tôi có chút chênh lệch. Dù thế tôi chưa bao giờ coi điều đó là một vấn đề, tôi vốn không thích những gã đàn ông đẹp trai, đào hoa. Nhưng chồng tôi lại nghĩ rằng nhan sắc của tôi là một hiểm họa. Anh khó chịu ra mặt mỗi khi tôi thoa chút son phấn ra ngoài chơi với hội bà tám hay có khách vào quán khen bà chủ xinh đẹp. Nhiều đêm anh dằn vặt, tra hỏi tôi rằng liệu tôi có lén lút hẹn hò với người đàn ông nào khác không. Đó thực sự là một cơn ác mộng trong khi tôi chẳng làm gì nên tội tình.
Bao năm sống trong sự ghen tuông vô lý của chồng, tôi vẫn cố dặn mình phải thông cảm cho anh bởi cuộc sống của anh cũng không dễ dàng gì. Hai vợ chồng đều xuất thân từ nông thôn, khởi nghiệp với đôi bàn tay trắng, không có anh cần cù, tiết kiệm, chúng tôi đã không có được cơ ngơi như ngày hôm nay. Tôi rất cảm phục sự chịu thương chịu khó của anh.
Bất hạnh là chúng tôi lại hiếm muộn. Sau nhiều lần chạy chữa không thành, hai vợ chồng đành chấp nhận thụ tinh nhân tạo. Vì những “chiến binh” của anh quá yếu nên chúng tôi buộc phải xin của người khác. Khi những đứa trẻ ra đời, anh rất vui sướng, suốt ngày cưng nựng chúng nhưng tôi biết từ sâu thẳm lòng mình, anh vẫn rất buồn vì về mặt sinh học, chúng không phải là con đẻ của anh.
Nếu chồng chỉ ghen tuông thôi tôi có thể chịu đựng nhưng cộng thêm tính keo kiệt, tôi thấy thật khó sống. Anh từ nhỏ sống cảnh bần hàn nên khi có chút tiền vẫn không quen thoải mái chi tiêu. Tôi không hiểu anh tích nhiều tiền tiết kiệm thế để làm gì, cái tương lai của mà anh nói muốn bảo đảm ấy nó đẹp đẽ đến nhường nào trong khi hiện tại anh khiến cuộc sống của cả nhà thật căng thẳng.
Chồng tôi là kiểu người đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành, anh nắm quyền “tay hòm chìa khóa”. Chi tiêu trong nhà từ việc bé đến lớn đều phải được anh duyệt. Tuy không phải đại gia nhưng chúng tôi kiếm tiền rất khá, tôi không hiểu vì lẽ gì mà anh cứ muốn cả nhà chi tiêu dè sẻn một cách thái quá như thế. Bố mẹ anh đều đã mất, các anh chị em ai cũng con cái đề huề, cửa nhà đàng hoàng hết rồi nên anh rất ít khi phải chi tiền cho nhà nội. Chồng tôi quán triệt luôn là nhà ngoại cũng thế thôi, cho công bằng.
Nhưng khổ nỗi tôi còn mẹ già yếu, vợ chồng anh cả tôi vốn không khấm khá gì, sau tôi còn hai đứa em chưa lập gia đình, công việc nay đây mai đó. Tôi thương mẹ và các em, nhiều khi muốn chu cấp cho họ mà không dám mở miệng xin chồng. Lễ tết, anh chỉ theo tôi về thăm và biếu mẹ ít tiền cho phải phép.
Tuy vậy, tôi vẫn có cách của riêng tôi để giúp đỡ gia đình mình. Dẫu sao tôi cũng là đàn bà, anh dù chặt chẽ mấy, tôi vẫn tìm ra kẽ hở. Lâu dần tôi thành kẻ “ăn trộm” trong chính ngôi nhà mình, cảm giác rất khó chịu nhưng không còn cách nào khác khi chồng quá keo kiệt.
Nguồn: Theo Dân Trí
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.