Cho đến bây giờ, tôi mới thấm thía vì sao trước đây khi biết tôi yêu anh, bạn bè và người thân của tôi đều gàn. Bạn bè, những người hiểu rõ anh thì chỉ nửa đùa nửa thật đưa ra lý do ngăn tôi yêu anh là: Lão ấy sĩ diện lắm mà mày biết rồi đấy, bệnh sĩ chết trước bệnh tim đó nha.
Còn mẹ tôi cũng từng lo lắng rằng làm vợ một người ưa hình thức và quá kỹ tính trong chuyện ăn mặc như anh, không biết chuyện gì sẽ xảy ra một khi tôi già đi, xấu hơn, không có điều kiện ăn diện.
Tuy nhiên, là một người khá có gu ăn mặc và chỉn chu trong hình thức nên tôi gạt đi mọi lo lắng này vì hơn ai hết tôi luôn tin rằng có chết tôi cũng không bao giờ để cho mình ăn mặc lôi thôi, nhếch nhác. Và tôi tự tin về khả năng giữ gìn nhan sắc của mình. Thế nên tôi cho rằng lo lắng của mọi người là thừa.
Trong suốt 3 năm yêu nhau, tôi đã rất hiểu sự ưa hình thức đến kỳ quái của anh là thế nào. Anh từng hủy cả buổi đi sinh nhật bạn chỉ vì tôi mặc nguyên cả bộ đồ công sở mà theo anh là “không ăn nhập với bar”. Anh cũng từng vài lần bắt tôi quay về nhà thay đồ vì “chiếc áo em mặc giống áo mấy bà đi cấy quá”. Và đừng bao giờ bảo rằng ngồi sau xe anh đi đâu đó nếu mặt chưa trang điểm. Với anh phụ nữ cứ ra khỏi nhà là phải thật đẹp đẽ, tươi mới.
Nhưng tôi vô cùng tự hào vì trong suốt thời gian yêu đó, tôi luôn được anh chiều chuộng, cưng nựng như một nữ hoàng vì lần nào đi đâu, tôi cũng là tâm điểm của sự chú ý vì gu ăn mặc thời thượng và khuôn mặt không tì vết. Anh luôn hãnh diện nói với bạn bè rằng: Bạn gái tôi mặc gì là tạo ra xu thế đó.
Ngoại trừ sự kỹ tính trong ăn mặc ra, anh là người rất tốt. Anh không bài bạc, rượu chè, không lăng nhăng mà rất tu chí làm ăn và bằng tuổi anh khi bạn bè còn phải nhờ cậy gia đình tiền bạc để làm ăn thì anh một tay nuôi cả bố mẹ già, em gái ăn học mà vẫn còn đổi hết nhà này sang nhà khác. Tôi nghĩ lấy anh tôi sẽ có một bờ vai yên tâm để sẻ chia mọi vui buồn trong cuộc sống.
Nhưng đúng là về sống cùng nhau tôi mới ngộ ra một điều rằng đàn bà kỹ tính đã khó sống, đàn ông kỹ tính lại còn sĩ diện nữa thì… thật kinh khủng.
Phụ nữ khác chỉ cần chú ý ăn mặc khi đi ra ngoài còn tôi thì cả đi làm, đi chơi lẫn ở nhà đều phải mặc đẹp nếu không muốn bị chồng… mắng. Nói nhiều người không tin, có lần tôi bị chồng mắng sa sả và sau đó là giận tôi cả tuần chỉ vì bộ đồ ở nhà của tôi bị sứt 1 đoạn chỉ. Chuyện chiếc quần ở nhà của tôi bị bai cũng được anh mang ra chì triết cả tuần. Còn mấy chuyện chê quần áo ở nhà của tôi quê mùa, màu xấu hay kiểu dáng cũ kỹ là chuyện thường với anh.
Vậy nên người ta về nhà là được thoải mái còn tôi cứ như thể phải đứng trên sân khấu cho chồng đánh giá, soi xét, rất mỏi mệt vì mất tự do. Anh cứ như thể một ông bố chồng già nua, khó tính. Thành ra đôi khi tôi thấy đi làm còn dễ chịu hơn về nhà. Đi làm còn được thoải mái là chính mình chứ về nhà phải khép nép như gái mới về ra mắt mẹ chồng.
Anh luôn quan niệm đàn bà mặc đẹp không chỉ là những bộ đồ thời trang mà còn phải kín đáo. Và đàn bà là phải duyên dáng, đi phải khép chân và ăn mặc không được phô ra những phần nhạy cảm như ngực, đùi. Biết tính anh là vậy nên tôi luôn giữ từng li từng tí trong từng động tác lẫn ăn mặc nhưng quả không thể tránh khỏi những sự cố, hay sơ suất.
Và cách đây 3 hôm, chúng tôi tổ tiệc bữa tiệc nhỏ đầy tháng cho con và mời bạn bè anh cũng như gia đình hai bên đến dự. Trong lúc bận phục vụ đồ ăn cho khách, một chiếc cúc áo ngực ở bộ váy đen mà tôi mặc bị bật tung mà tôi không hay biết. Tôi vẫn hồn nhiên bê bánh mời mọi người cho đến khi vợ một người bạn anh phát hiện và hất hàm ra hiệu cho tôi thấy.
Nhìn thấy chiếc cúc áo ngực bị bật tung hở cả phần da thịt, tôi xấu hổ vội chạy vào trong nhà. Vừa thấy tôi đứng lên chồng tôi cũng chạy theo và khi vào đến trong phòng, anh cầm cả cốc nước hắt thẳng vào mặt tôi khiến tôi sa sầm mặt mày. Sau đó anh gằn giọng bảo rằng: “Cô là loại đàn bà vô duyên. Cô làm mất mặt tôi”. Nói rồi mặc kệ tôi với khuôn mặt nhễ nhại nước, anh lại ra ngoài vui vẻ trò chuyện với mọi người.
Nhìn thái độ của anh mà tôi không thấy mình nhục nhã hơn bao giờ. Tôi có gây nên tội tày đình gì cơ chứ. Vợ người ta hớ hênh, hở hang thế nào còn không bị chồng mắng, đằng này chỉ là sự cố mà anh xúc phạm tôi.
Lần này, tôi không cho phép mình nhịn anh thêm nữa nên khi đợi khách về hết là tôi thẳng thắn nói chuyện với anh về sự cố vừa xảy ra. Trong lúc nóng giận tôi có bảo anh rằng: Anh cứ khó tính như một bà mẹ chồng vậy có mà ma ở được với anh. Khi nghe tôi nói câu này anh thách thức luôn, anh bảo không ở được thì ly hôn đi cho nhẹ nợ.
Tưởng anh nói đùa, ai ngờ sáng nay anh quẳng lên mặt bàn làm việc của tôi tờ đơn ly hôn đã có chữ ký của anh.
Nhìn tờ đơn ly hôn của chồng mà tôi thấy lòng mình vỡ vụn. Thú thực đến lúc này tôi thực sự cảm thấy ghê sợ anh. Tôi thấy anh như một kẻ lập dị đến bệnh hoạn chứ không phải kỹ tính hay khó tính nữa.
Tôi không muốn gia đình tan vỡ nhưng tôi cũng không biết nên làm gì trong hoàn cảnh này khi mà tôi thực sự chưa thấy sẵn sàng trở lại bình thường với anh? Hãy cho tôi lời khuyên?
Nguồn: Theo Người đưa tin
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.