Anh hỏi lại: “Em vẫn còn trinh ư, vậy mà anh cứ tưởng…”, tôi thấy ấm ức, suýt khóc lên thì anh lại ôm tôi vào lòng vỗ về…
Từ trước tới giờ tôi là một cô gái chỉ biết đến học hành, sau đó lại đi làm, chẳng bao giờ có thói quen tụ tập với bạn bè. Tôi là kiểu người sống hướng nội nên bạn bè khá ít, từ hồi học đại học đến giờ tôi chỉ vài người bạn. Có lẽ vậy nên mối quan hệ của tôi rất hẹp, tôi lại còn khá nhút nhát và tự ti trong cái khoản hòa đồng với mọi người xung quanh.
26 tuổi, trong khi bạn bè đã thay bao nhiêu người yêu rồi, tôi vẫn dậm chân tại chỗ. Thậm chí tôi còn chẳng biết đến mùi vị tình yêu là gì. Nhiều khi ngồi nói chuyện với mấy đứa, bọn nó kể chàng này ga lăng, chàng kia chảnh chọe ra sao, rồi cái khoản giường chiếu nữa khiến tôi phát ngượng. Với bọn nó lại chẳng hề hấn gì, ai cũng bảo tôi yêu đi, tìm một người phù hợp để yêu. Không quan trọng chuyện lấy chồng, con gái thì không cố gắng hưởng thụ thì chỉ có thiệt. Bọn nó còn bảo nhau rằng yêu những người đàn ông khác nhau sẽ có những trải nghiệm khác nhau.
Nhưng tôi vẫn cứ dửng dưng, sóm tối đi về một mình chẳng cần ai đưa đón. Một hôm đi uống nước với mấy đứa quỷ, tôi thấy có thêm một anh chàng đi riêng nữa. Vẻ mặt anh hiền lành, lại đeo kính cận đúng chất thư sinh. Mới nhìn thoáng qua thôi, nhưng tôi đã thấy bối rối. Bạn tôi thì đứa nào cũng có cặp với nhau cả, tôi hiểu rằng chúng nó cố tình đẩy tôi đến với anh chàng này.
Sau đó, lại còn đi ăn và đi hát, anh ấy cũng chủ động ngồi bên cạnh tôi rồi còn đưa tôi về nữa. Lần đầu tiên tôi thấy, tình yêu cũng thú vị đấy chứ, có người quan tâm, chăm sóc miễn phí thì tội gì mà không yêu.
Tôi và anh có một tình yêu nồng nàn hạnh phúc. |
Trông anh có vẻ nhát nhưng lại chủ động săn đón tôi, đưa đón tôi mỗi khi đi chơi với nhóm. Còn những ngày thường anh vẫn trồng cây si trước cổng nhà tôi hàng tiếng đồng hồ. Sau 3 tháng qua lại, tôi đã nhận lời yêu anh. Anh dịu dàng và quan tâm hết mực. Đặc biệt, anh lại hay chịu khó tìm được những không gian hẹn hò lãng mạn cho riêng hai người khiến tôi thích thú. Khoảng thời gian yêu nhau, có đôi lần anh đòi hỏi nhưng tôi đều từ chối, hai chúng tôi chỉ dừng lại ở những cái nắm tay và ôm hôn mà thôi.
Tôi thổ lộ với bạn bè thì chúng nó bảo tôi cổ hủ, bây giờ không thử nhỡ sau này chồng có vấn đề thì mình khổ cả đời. Nhưng tôi vẫn không đủ can đảm để vượt qua cái giới hạn đó, tôi muốn dành trọn ven cho anh vào đêm tân hôn ngọt ngào.
6 tháng sau, anh đã ngỏ lời cầu hôn, tôi ngất ngây trong hạnh phúc để anh lồng chiếc nhẫn vào tay mình. Mấy đứa bạn của tôi lại chọc ngoáy ‘bỏ cuộc chơi theo chồng’, bỏ rơi bạn bè bơ vơ. Bọn nó còn nói tôi liều lĩnh khi mới yêu mà đã cưới vội. Nhưng có hề chi, tôi sống cho tình yêu của mình cơ mà.
Cuối cùng cũng đến ngày cưới, tôi xúng xính chiếc váy trắng đi bên cạnh chồng. Mấy đứa bạn thân của tôi thì hò reo to nhất khi tôi tung hoa lên. Quan khách hai bên đều vui mừng cho gia chủ. Hôm đó, mặc dù mệt mỏi cả ngày nhưng tôi vẫn cố gắng đợi chồng còn đang tiếp rượu bạn bè ở dưới nhà.
Đến 10h, anh mới bắt đầu lên phòng và tắm giặt, còn tôi thì ngồi ngủ gật mất rồi. Anh tắm vội rồi lao vào tôi đang nửa tỉnh nửa mê. Trong hơi thở của anh xen lẫn mùi rượu khiến tôi khó chịu nên cứ né tránh những nụ hôn của anh. Anh cũng không để ý cho lắm, vì đây là lần đầu nên tôi không biết nên làm thế nào để có một đêm tân hôn ngọt ngào. Dù có tìm hiểu trước một số thứ nhưng nỗi sợ hãi khiến tôi quên đi mọi thứ mình đã đọc. Tôi để mặc chồng tự hành động một mình.
Tàn cuộc ân ái, chồng tôi bất ngờ khi thấy tấm ga giường có vệt máu đỏ tươi. Anh hỏi lại: “Em vẫn còn trinh ư, vậy mà anh cứ tưởng…”, tôi thấy ấm ức, suýt khóc lên thì anh lại ôm tôi vào lòng vỗ về, nhưng anh lại nói: “Anh muốn vợ anh phải là người biết chủ động và chiều chuộng chồng, chứ cứ lóng nga lóng ngóng như em thế này thì chán quá”. Tôi bất ngờ, chẳng lẽ anh không biết rằng anh là tình yêu đầu của tôi hay sao mà anh nói vậy. Tôi kệ anh không muốn nói thêm gì nữa. Tôi giả vờ ngủ nằm quay lưng lại với anh, chỉ lát sau anh đã ngáy khò khò, còn tôi cả đêm khóc thầm không tài nào ngủ nhắm mắt được.
Chồng bất ngờ khi đêm tân hôn tôi vẫn còn trinh. |
Tôi cứ nghĩ có lẽ chồng say rượu nên nói vậy thôi, hôm sau tôi hỏi tại sao chồng lại bất ngờ như vậy. Anh bảo: “Anh thấy bạn bè em cũng là những người rất phóng khoáng nên anh cũng nghĩ em đã không còn. Nhưng em mà không biết chiều chồng thì anh sẽ đi ngoại tình đấy”. Tôi khóc ầm ĩ lên, trách móc anh quá đáng thì anh quát lại tôi: “Tôi đâu có cần một cô vợ còn trinh, vợ chồng ân ái mà cô cứ đơ như khúc gỗ thì còn đâu cảm xúc nữa”. Nói rồi anh bỏ ra ngoài thật.
Tôi tức điên lên, tôi cứ nghĩ anh sẽ trân trọng cô vợ trẻ, còn trinh trắng anh sẽ trân trọng tình yêu này. Vậy mà anh có thể đối xử với tôi như vậy, chuyện chỉ có vậy mà anh lại làm căng như thế được sao. Chẳng nhẽ tôi sai vì khi đến với anh vẫn còn trinh à?