Tôi mới lấy vợ được hơn một năm nay và vợ chồng tôi vừa đón một thành viên mới ít lâu. Ban đầu, trách nhiệm làm chồng, làm cha trong tôi còn mơ hồ, hời hợt lắm, tôi vẫn có tâm lý “bỏ vợ” mỗi khi hai vợ chồng có bất hòa xảy ra. Lúc ấy, tôi vẫn trẻ con và suy nghĩ ấu trĩ, vẫn chưa trở thành một người đàn ông của gia đình, vẫn tính thanh niên ham vui dù đã có vợ.
Không như những người phụ nữ, bản năng làm vợ của họ bộc lộ ngay sau lễ cưới, bản năng làm chồng của đàn ông dường như cụt lủn và mọc lên một cách chậm chạp thì phải. Đôi khi, điều ấy khiến các ông chồng thiệt thòi hơn vợ, đó là sự thiệt thòi về cảm giác được hưởng hạnh phúc của gia đình muộn hơn vợ.
Rồi vợ tôi có bầu, tôi thật sự vui lắm, nhưng vẫn còn tính thanh niên “trẻ trâu” nên tôi chưa rõ lắm về trách nhiệm và thiên chức làm cha của mình. Vợ nghén, ừ thì tôi nghe nói là nghén chứ có biết nghén thế nào đâu, chỉ biết vợ ăn ít hơn và hay buồn nôn. Ban đầu tôi lấy làm khó chịu, nhưng sau này bụng vợ tôi dần to hơn và những đêm nằm ngủ bị chuột rút khiến cô ấy khóc nấc giúp tôi dần hiểu người phụ nữ của mình đang mang trong bụng giọt máu của tôi và tôi phải chăm sóc, đối xử tốt với cô ấy. Một sợi dây tình cảm vô hình dần xuất hiện và gắn chặt tôi với vợ, với đứa con trong bụng mà vợ đang mang.
Vợ tôi hay “ghen” với tôi, bởi theo cô ấy, tôi không cần phải mệt nhọc hay mất công mất sức gì mà vẫn có con, trong khi vợ tôi phải mang nặng, đẻ đau, phải chịu bao vất vả mới sinh được đứa con ra đời vẹn nguyên. Đã thế, lúc sinh con ra phụ nữ còn phải chăm sóc, cho con bú… bao nhiêu mệt nhọc. Nhưng thật ra, trong thâm tâm tôi, nhiều lúc tôi lại thầm “ghen” với vợ, tất nhiên, sự ghen tuông này tôi sẽ không bao giờ nói cho vợ biết.
Khi vợ tôi mang bầu, hàng ngày vợ tôi đứng soi gương và ngắm nghía khuôn bụng bầu tròn lên đầy đáng yêu. Nói thật, nhiều lúc tôi cũng ước được như vợ, nghĩa là được xoa xoa bụng bầu bất cứ khi nào tôi thích, nhưng nói thật, chỉ thỉnh thoảng có hai vợ chồng chốn riêng tư tôi mới dám xoa nhẹ vào bụng vợ, đây là điều thiệt thòi mà người chồng không nói ra. Khi đứa con của tôi được 7 tháng trong bụng thì nhiều khi vợ tôi mỉm cười lẩm bẩm “con mình hiếu động anh nhỉ?”, lúc ấy chính là lúc “nó” đang đạp uỳnh uỵch. Tôi ghen lắm, tôi cũng muốn cảm nhận được từng cử chỉ nhỏ của con, cũng muốn thấy nó đạp, nó lăn nhưng không thể. Vợ tôi không biết rằng tôi thèm được thấy con đạp như thế nào, nhiều khi để tay lên bụng vợ cả tiếng đồng hồ tôi mới thấy nó huých một cái mà trong tôi ngập tràn hạnh phúc. Thực sự, tôi cảm nhận được trách nhiệm làm cha đang lớn dần và niềm hạnh phúc vô bờ đang đến bên gia đình nhỏ của tôi.
Vợ sinh con, tôi “ghen” với vợ vì được cảm nhận cảm giác đứa con chào đời, trong khi tôi chỉ biết ở ngoài phòng đẻ đi đi, lại lại, giá mà tôi có thể “đẻ” thay vợ. Cảm giác hạnh phúc trong giây phút đứa con chào đời là cảm giác tôi không bao giờ có thể cảm nhận được. Sau sinh, vợ tôi còn được cho con bú, tôi dù có yêu, có quý con đến mấy cũng không thể nào có “bình sữa” thiên nhiên mát lành cho con được. Đó là sự thiệt thòi của người chồng. Giá mà ông trời phân chia công bằng cho cả vợ và chồng đều có thể mang thai, đều có thể sinh con và đều có thể cho con bú thì tốt biết mấy. Tôi sẽ không phải ghen tỵ, ấm ức trước những cảm nhận tuyệt vời về đứa con khi nó còn trong bụng mẹ. Thật sự thì đôi lúc tôi “ghen” với vợ nhiều lắm!
Hoàng Anh
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.