Chồng ơi, em không cần một gia đình, em chỉ cần một tổ ấm đúng nghĩa!

Không biết bao lâu rồi, em chưa đi quán uống café, hàn huyên với bạn bè trong sự bình an thoải mái, không vội vội vàng vàng, không tất tả, không sốt ruột con ở nhà có ai chăm, ai cho ăn, ai chơi cùng con. Cũng đến cả hai năm rối ấy nhỉ, từ khi có bầu sinh con, em từ chối tất cả những cuộc hẹn hò với bạn bè. Kể cả dịp 10 năm họp lớp em cũng từ chối. Tết đến, các bạn rủ đi chơi một vòng quanh nhà bạn bè thân, đi thăm thầy cô giáo cũ… em cũng khéo léo từ chối, vì không nỡ bỏ con ở nhà với ba…


Đã lâu lắm rồi em không đi sắm sửa cho bản thân mình

Không biết bao lâu rồi em không lượn lờ mua sắm cho bản thân. Những món đồ từ khi chưa có bầu em không còn mặc được nữa, nó chật ních. Những chiếc đầm bầu cũng chẳng còn phù hợp với người đã sinh con và sồ sề, vì nó sẽ “tôn dáng” em đã tròn lại càng thêm tròn trịa. Mua đồ cho mình thì tiếc, mua đồ cho chồng con thì vui đến lạ. Thế là có bao nhiêu cứ đầu tư cho hai con người ấy, đến khi nhìn lại mình cứ úi xùi như mẹ mướp, như osin bên cạnh chồng con.

Bao lâu rồi nhỉ, em chưa đi làm tóc, làm móng. Ngày còn son cứ mỗi tuần lại phải ghé tiệm nail một lần, mỗi tháng đi spa một lần vừa để thư giãn, vừa để quăng tấm thân quý giá của mình cho người ta chăm sóc. Từ ngày có con, ngoài con đường từ nhà ra chợ, đến công ty làm việc, thì em chẳng còn biết con đường nào khác. Mọi con đường em phải đi mỗi ngày, em chỉ tìm cách làm thế nào nhanh nhất để về vời con yêu.

Cũng quá lâu rồi… vợ chồng mình không còn bí mật ôm nhau, chẳng còn những nụ hôn dài, thậm chí đến cái nắm tay cũng vội vàng. Không phải ta không còn yêu, mà là có một cái gì đó vô hình chắn giữa. Đó có thể là do chúng ta quá mệt mỏi vì công việc và chăm sóc con cái, gia đình; cũng có thể là em tự ti với thân hình sồ sề nhão nhoét sau sinh; có thể là chúng ta đã quên rằng chúng ta vẫn cần những cử chỉ ân cần âu yếm; hoặc, có thể chúng ta đã quá lười yêu…

Em cũng chẳng nhớ nữa, những bữa tối mình ngồi bên nhau, anh kể chuyện công ty, em kể chuyện công việc. Những dự định của anh và em, từ lâu chúng ta không còn nói cho nhau nghe nữa. Chúng ta, sau hai năm qua, như trở thành hai đường thẳng song song, tuy gần nhau nhưng không chạm vào nhau được. Thi thoảng anh đi công tác, cả ngày cũng chẳng buồn gọi điện. Vợ năm lần bảy lượt liên lạc với chồng, nhưng cũng không thấy anh bắt máy. Về nhà, anh chỉ bảo: đi nhậu say quá chẳng biết gì nữa. Có lẽ, chúng ta đã quen có nhau đến mức người này ở bên người kia như một sự tồn tại tất yếu, không cần phải lo lắng gì…
 

Em vẫn nhớ mãi cái ngày xưa ấy…

Có lẽ, đã từ lâu rồi, con cái luôn là niềm hạnh phúc lớn nhất của em. Con vui thì em vui. Con khỏe thì em mừng. Con bi bô nói cười thì em hạnh phúc. Ngộ nhỡ con ốm, có lẽ em cũng muốn ốm lắm mà không dám. Bởi vì, em ốm nằm đấy, ai lo cho con?

Đó có phải là gia đình đích thực không? Có chồng, có vợ, có con, chúng ta có mái nhà để che mưa che nắng, nhưng chúng ta không có mái ấm gia đình. Mới có hai năm thôi mà em cảm thấy như là đã lâu lắm rồi ấy.
Trả lại em những ngày yêu nồng nàn, những quan tâm bằng ánh mắt, cử chỉ, hành động.
Trả lại em bờ vai vững chãi em chọn để dựa vào những khi yếu đuối.
Trả lại cho em một gia đình đúng nghĩa, thứ mà anh đã hứa sẽ hết mình vun đắp để em và con chúng ta luôn được hạnh phúc…

Nguồn: Theo ST

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.