5 năm làm vợ chồng, sinh hoạt chung trong một căn nhà, ngủ chung trên một chiếc giường nhưng tôi và Hòa – chồng tôi vẫn chưa một lần thực sự có một đêm tân hôn theo đúng nghĩa. Cử chỉ thân mật, gần gũi nhất của chúng tôi vẫn chỉ là… nắm tay nhau. Đến bây giờ, cuộc hôn nhân giữa tôi và anh vẫn là một bất ngờ khó hiểu với tất cả người thân và bạn bè.
10 năm về trước, tôi và Hòa đều là du học sinh mới về nước. Chúng tôi là những người bạn thân thiết chơi chung trong cùng một nhóm bạn, khi ấy, người yêu của tôi là Hải – chàng trai khôi ngô, giỏi giang và cũng là thủ lĩnh của nhóm du học sinh người Việt. Hải và anh Hòa xem nhau như anh em chí cốt. Họ không chỉ hợp nhau về tính cách mà còn rất giống nhau về mọi suy nghĩ, hành động.
Đám cưới của tôi diễn ra theo đúng tâm nguyện của mẹ (Ảnh minh họa).
Bởi vậy, ở nơi đất khách quê người, họ đã nhận nhau là anh em kết nghĩa. Tiếng là vậy, nhưng có lẽ tình cảm giữa họ còn thắm thiết, gần gũi hơn anh em ruột. Hai người đi đâu cũng có nhau như hình với bóng.
Hồi đó, nói chẳng ngoa, tôi là hoa khôi của lớp học, không chỉ được những chàng trai người Việt theo đuổi, mà những chàng trai người Nhật cũng ra sức tán tỉnh. Nhưng trái tim tôi chỉ dành tình cảm cho Hải. Chúng tôi đã trải qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp và lãng mạn nhất ở xứ sở mặt trời mọc, đến mức bạn bè phải ngưỡng mộ. Ai ai cũng vui thay cho chúng tôi và gọi chúng tôi là cặp đôi trai tài, gái sắc do trời sinh.
Sau 3 năm du học, trở về nước, Hải và tôi dự định sẽ tổ chức một đám cưới đáng nhớ. Người phù rể được lựa chọn là Hòa. Mọi sự chuẩn bị cho đám cưới đã hoàn tất nhưng đúng ngày lễ cưới lại xảy ra một tai nạn đau thương, khiến cho ngày hạnh phúc nhất đời tôi lại trở thành ngày tang thương nhất.
Thế nhưng, 5 năm qua, vợ chồng tôi chưa từng sex (Ảnh minh họa).
Hôm ấy, chiếc xe chở cô dâu, chú rể gặp tai nạn trên đường ra hội trường. Cả ba người ngồi trên xe (Tôi, Hải và tài xế) đều lâm vào tình trạng nguy kịch. Khi được đưa đến bệnh viện, Hải đã thiệt mạng, còn tôi rơi vào trạng thái hôn mê. Suốt 2 tháng nằm liệt giường, bất tỉnh, Hòa là người ở bên chăm sóc tôi.
Khi tỉnh lại, nhận tin chồng sắp cưới đã qua đời, trời đất quanh tôi quay cuồng, tôi cũng muốn chết theo anh. Nhưng, Hòa là người đã an ủi, động viên và giúp tôi vượt qua cú sốc. Kể từ đó, chúng tôi trở thành bạn tri kỉ, có chuyện gì cũng tâm sự cùng nhau.
Mong con gái vơi bớt nỗi đau và quên đi mất mát, bố mẹ tôi đã giới thiệu cho tôi nhiều chàng trai, nhưng trái tim tôi dường như đã chết, tôi không có bất cứ cảm xúc nào với người khác giới.
Nghiệt ngã thay, mẹ tôi lại lâm trọng bệnh. Lúc hấp hối, bà chỉ có một tâm nguyện được thấy con gái mình có chỗ dựa, có người chở che. Tôi hiểu rõ những suy nghĩ tận sâu đáy lòng, rằng mình sẽ không thể quên được Hải và chưa biết đến bao giờ mới có thể sẵn sàng để làm vợ một ai khác, nhưng tôi cũng không thể từ chối lời trăn trối của mẹ.
Phải chăng đau đớn về cái chết của tình đầu khiến tôi trở thành người đàn bà ích kỷ với chồng hiện tại (Ảnh minh họa).
Khi ấy, Hòa chính là người đã lên tiếng hứa hẹn sẽ chăm lo cho tôi cả đời. Anh thổ lộ, trong thời gian ở bên chăm sóc tôi ở bệnh viện, anh đã thầm có tình cảm với tôi, nhưng chỉ dám giấu trong lòng, vì biết nỗi đau của tôi còn quá lớn. Anh nguyện sẽ chăm lo cho tôi cả cuộc đời, đến khi tôi chịu chấp nhận anh như một người chồng thực thụ.
Không biết có phải, sự chân thành và nồng nhiệt của Hòa đã làm tôi cảm động. Tôi đồng ý làm đám cưới trong sự ngỡ ngàng của tất cả bạn bè, người thân.
Dù đám cưới đã diễn ra, tôi và Hòa đã trở thành vợ chồng, nhưng anh luôn tôn trọng tôi và chờ đợi đến khi tôi sẵn sàng làm vợ. Bởi vậy, suốt 5 năm chung sống, chúng tôi vẫn ngủ cùng nhau, nhưng chỉ nắm tay như hai người bạn.
Phải chăng nỗi đau khổ, dằn vặt đã biến tôi thành kẻ quá đỗi ích kỷ trong cuộc hôn nhân này. Còn Hòa, anh đã phải hy sinh quá nhiều vì tôi. Tôi phải làm gì để tốt cho cả Hòa và tôi?
Nguồn: Theo Phụ Nữ Online
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.