Đàn ông hay phụ nữ, đừng vì “say nắng” mà trống vắng cả đời!

Đàn ông hay phụ nữ, đừng vì “say nắng” mà trống vắng cả đời!

Chiều cuối tuần hanh hao, tôi ngồi nhấm nháp ly café nâu sánh, đợi cô bạn thân từ hồi đại học. Thời thanh xuân, chúng tôi từng là những cô gái xinh đẹp, yêu đời, biết hát, biết cười, và biết mình được nhiều chàng trai chú ý. Vì chúng tôi còn trẻ, chúng tôi được quyền lựa chọn, được quyền sai, và vẫn có đặc quyền làm lại từ đầu.

Nhưng thời gian không chờ đợi, không ai trong chúng tôi có thể thoát khỏi vòng quay mà cuộc đời định sẵn: Tốt nghiệp, đi làm, lấy chồng, sinh con, rồi sinh thêm đứa nữa. Những cuộc gặp gỡ bạn bè từ hàng ngày chuyển thành hàng tuần, hàng tháng, có khi hàng năm mới nhìn thấy mặt nhau. Trang phục ngày thường chuyển dần từ áo thun bó, quần bò rách sang váy chữ A công sở, rồi váy bầu thùng thình, giờ là váy tối màu, nền nã, không eo. Màu son tô điểm trên môi cũng chuyển từ hồng sen hay rực đỏ khiêu khích thành hồng đào, hồng cam, rồi màu nude. Tâm hồn cũng vậy, từ đa sắc tươi vui trở thành màu tối, có khi không màu.

Vậy mà hôm nay cô ấy hẹn gặp tôi, trong giọng nói thân quen có điều gì khác lạ. Tôi không định nghĩa được, nhưng lòng thấy bất an. Và rồi cô ấy đến, có lẽ không phải đến, mà là quay về. Tôi sửng sốt bắt gặp bạn mình trong diện mạo năm xưa, không phải một phụ nữ đằm thắm tuổi 30 tóc xoăn màu hạt dẻ, mà mơn mởn tươi xanh như thời thiếu nữ, với quần bò rách, áo bó vai trần, tóc đen buông dài và đôi môi như sen hồng hé nở. Tôi còn chưa hết bồi hồi, bạn đã tuyên bố đầy phấn khích: “Tớ lại yêu rồi!”

Đàn ông hay phụ nữ, đừng vì “say nắng” mà trống vắng cả đời!

Tôi tin rằng, không người phụ nữ đã có gia đình nào hiểu nhầm rằng cô ấy đang nói về chồng. Sau hôn nhân, hiếm có người phụ nữ nào tìm lại được cảm – giác – yêu khi ở bên chồng. Là bởi đàn ông, sau khi đã khổ công chinh phục pháo đài là trái tim người phụ nữ, họ thường lười biếng tận hưởng chiến thắng, họ nghỉ ngơi, hưởng thụ như những ông hoàng, rồi lại đủng đỉnh chuẩn bị vũ khí, quân lương để tiếp tục chinh phục những lâu đài khác, lộng lẫy hơn, hiện đại hơn, nhưng không quên giữ lại chìa khóa của pháo đài cũ kĩ kia, để vẫn còn nơi chốn trở về.

Vẳng trong quán café là câu hát “Hãy cho tôi một ngăn, một ngăn nhỏ. Trong muôn ngàn triệu ngăn trái tim em”. Tôi chua chát nhận ra phụ nữ chỉ có “quyền lực” khi cô ấy chưa yêu. Và thực ra, kẻ suốt đời có trái tim nhiều ngăn lại chính là đàn ông, còn phụ nữ, tim họ chỉ có chỗ cho duy nhất một người. Đó là cái đúng muôn đời, cũng là cái sai cả đời của phụ nữ.

Đúng, vì khi một lòng trao gửi tình yêu, phụ nữ được trải qua niềm hạnh phúc của những tháng ngày mật ngọt, được đảm nhận thiên chức làm mẹ, được toàn tâm toàn ý với giấc mơ diễm lệ rằng cuộc đời mình sống vì chồng con là ý nghĩa.

Nhưng lại sai, vì phụ nữ nhầm tưởng hạnh phúc của chồng là hạnh phúc của mình. Phụ nữ mải miết cho đi mà không cần nhận lại, chăm lo cho đối phương mà chẳng đòi hỏi sự quan tâm, săn sóc cho mình. Lẽ đời, kẻ được nuông chiều sẽ trở nên ích kỉ, người luôn no đủ chẳng bao giờ trân trọng một bữa ăn ngon.

Và như thế, kẻ có trái tim nhiều ngăn thì háo hức trong những cuộc đi săn mới, còn trái tim chỉ một người độc chiếm nhưng thường xuyên vắng mặt chỉ còn lại khoảng trống và nỗi đau. Vết thương ấy thẳm sâu, trống hoác và đứng trước hai lựa chọn: Hoặc trở nên chai sạn và trơ lì cảm xúc, hoặc rộng mở để một ai khác bước vào, hàn gắn, lấp đầy. 

Và bạn tôi, cô ấy chọn yêu lại từ đầu, tin tưởng lại từ đầu, với người mà cô ấy cho là xứng đáng. Tôi lắng nghe những lời kể cuống quýt, sôi nổi của cô ấy về người đàn ông mới, người giúp cô ấy định nghĩa lại mình và tìm lại chính mình. Tôi hiểu niềm hạnh phúc của bạn khi học lại cách thổn thức, si mê thời thiếu nữ, tìm lại niềm háo hức trước gương cho mỗi buổi hẹn hò, cảm nhận những run rẩy trong từng cái nắm tay, trong những ái ân vội vã và vụng trộm.

Đàn ông hay phụ nữ, đừng vì “say nắng” mà trống vắng cả đời!

Nhưng thật ra, cô ấy đang mò mẫm đi trên dây, vì mạnh mẽ hay yếu đuối chỉ là một ranh giới mong manh, vì trái tim tổn thương và trống rỗng đôi khi không còn tỉnh táo để phân biệt giữa tình yêu và chinh phục, giữa sự quan tâm chân thành hay chỉ là “đục nước béo cò”. Người đàn ông mới có thể  đích thực là người dành cho cô ấy, cũng có thể chỉ là một gã thợ săn khác, như chồng cô ấy mà thôi.

Tôi chỉ lặng lẽ hỏi: “Giữa người đàn ông mới gặp và chồng cô ấy ngày xưa, cô ấy chọn ai? Hay nói cách khác, nếu chồng cô ấy trở lại như xưa, biết yêu thương, chăm sóc, biết chìa cánh tay cho cô ấy gối đầu, cho cô ấy mượn bờ vai khi khóc, cùng cô ấy chơi dung dẳng dung dẻ với những đứa con, liệu cô ấy có trở về?” Bạn tôi im lặng… Cô ấy khóc.

Tôi chợt nhớ đến câu tình ca “Em tựa như một cây nhỏ, khát khao tình yêu của giọt nước mưa. Anh tựa như dãy núi hiên ngang, muôn kiếp chẳng đổi thay”. Cớ sao phụ nữ phải cam chịu nhỏ bé, phải chờ đợi tình yêu ban phát? Có thật đàn ông chẳng thể đổi thay, đàn ông hiên ngang để làm gì nếu cuối cùng chỉ có một mình? Thiếu mạch nguồn yêu thương từ phụ nữ, đàn ông cuối cùng cũng chỉ còn lại sỏi đá, cằn khô.

Và tôi tin rằng, dù là đàn ông hay phụ nữ, hãy yêu thương khi còn có thể. Đừng vì cơn say nắng thoáng qua mà đánh mất chân tình lẽ ra là mãi mãi, để một ngày, khóc một mình, lau nước mắt một mình vì đã buông một bàn tay.

Thanh Hoa

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.