Nước mắt tôi đang chảy dài theo những dòng chữ này, câu chuyện của tôi, có lẽ kể ra, có bạn sẽ bảo tôi nói dối. Bởi thời đại này rồi, làm gì không có tiền để thuê nổi một chiếc áo cưới cho ngày trọng đại của đời mình. Tôi cũng ước đây chỉ là một câu chuyện phím thôi để tôi không còn phải đau khổ, xót xa cho người vợ tội nghiệp, người mà tôi yêu mãi suốt cuộc đời này.
Tôi và em cùng sinh ra ở một miền đất cháy nắng, quanh năm chỉ cắm mặt cho đất, bán lưng cho trời. Cái nghèo đói đeo bám gia đình chúng tôi như một lão già khó tính. Tôi và em cách nhau chỉ một con ngõ nhỏ, chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng trải qua những kỉ niệm đẹp thời ấu thơ. Lớn lên, chúng tôi yêu nhau từ lúc nào không hay. Cũng vì nghèo nên tôi và em đều không có tiền học đại học, dù cả hai cùng thi đậu. Thế là chúng tôi quyết định làm công nhân may cho một công ty với mức lương eo hẹp.
24 tuổi, trong một buổi đi chơi, tôi đã quỳ xuống cầu hôn em. Em đồng ý, khiến tôi vui như một đứa trẻ được tặng quà. Vì tiền lương ít ỏi nên chúng tôi chỉ tổ chức một đám cưới ấm cúng. Em chỉ mặc chiếc áo dài màu hồng cánh sen, đầu kết hoa đồng nội. Em bảo em chỉ cần như vậy đã là hạnh phúc. Em không cho tôi tiêu hoang và lãng phí về váy cười. Còn tôi cố lắm mới mua được chiếc áo sơ mi trắng xịn và quần tây, giầy tây. Đám cưới của chúng tôi không nhạc sống ồn ào.
24 tuổi, trong một buổi đi chơi, tôi đã quỳ xuống cầu hôn em (Ảnh minh họa)
Tôi từng muốn thuê cho em một chiếc váy cưới cô dâu thật lộng lẫy nhưng quả thật thời điểm ấy tôi chẳng thể thuê nổi. Ngày cưới, nhìn em trong chiếc áo dài hồng cánh sen tinh khôi, tim tôi như rỉ máu, có cảm giác đau thấu. Em vẫn cười rất tươi, vẫn nhẹ nhàng đón lấy chiếc nhẫn nhỏ nhoi mà tôi đã dùng hết tiền tiết kiệm bao lâu để mua. Nhớ lại ngày ấy, tôi ái ngại vì thấy em quá thiệt thòi. Em, nếu lấy ai đó khác tôi, có lẽ sẽ hạnh phúc, ấm êm hơn nhiều.
Đêm tân hôn, nằm cạnh tôi trên chiếc giường cũ ọp ẹp, em thì thầm bảo em rất hạnh phúc khi chính thức trở thành vợ tôi. Lang thang nói chuyện, em cũng bảo tò mò muốn một lần mặc chiếc áo cưới, vì mặc áo cưới thấy rất lộng lẫy. Ngậm ngùi ôm em trong tay, tôi đã hứa với em bằng danh dự của mình rằng khi nào cuộc sống chúng tôi khá giả, tôi sẽ tặng em một chiếc áo cưới thật đẹp, chúng tôi sẽ tổ chức một đám cưới thật to. Em cười mãn nguyện, nép vào vòng tay tôi.
Sau khi cưới, chúng tôi lên lại thị xã, cùng chung sống trong một phòng trọ nhỏ xíu, chỉ tầm 12 mét vuông. Cuộc sống công nhân không dễ dàng gì nhưng vợ chồng tôi rất hạnh phúc, chưa bao giờ chúng tôi cãi nhau một lần. Đến nỗi, những phòng trọ khác đều khâm phục tình yêu mãnh liệt của chúng tôi, họ còn gọi chúng tôi là “đôi bồ câu nhỏ”. Tuy nhiên, trong tâm trí tôi chưa bao giờ nguôi ý nghĩ sẽ tặng em một chiếc áo cưới.
Thế rồi, chúng tôi có con. Một bé trai xinh như thiên thần, tôi cảm ơn em lắm vì đã tặng tôi món quà quý giá như thế. Có con đồng nghĩa với hàng tá chi phí khác phát sinh. Tôi quay cuồng trong công việc để có tiền mua bỉm, sữa cho con và bồi bổ cho em. Nhiều khi con ốm hàng tuần, phải nhập viện, em gầy rộc đi vì chăm con và vì lo tiền nong. Lúc ấy, chúng tôi lại ôm nhau khóc. Khóc vì nghèo, khóc vì lo cho tương lai của con, khóc vì chẳng biết bao giờ tôi mới mua nổi chiếc áo cưới tặng em.
Đau đớn khi vợ tôi được mặc áo cưới vào phút lâm chung
Con được 6 tháng tuổi, vợ tôi đành ngậm ngùi gửi cháu đi học để trở lại làm việc. Mãi hai năm sau, cuộc sống chúng tôi mới khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ đủ sống. Nhiều lần, chở vợ con đi chơi, ngang qua các tiệm váy cưới, em đều chỉ tay cho con xem, rồi khen chiếc váy này đẹp quá, chiếc váy kia nhìn sang trọng thật… Nghe những lời ấy, tim tôi đau đến độ nghẹt thở. Em đã chịu thiệt thòi vì tôi quá nhiều rồi.
Năm vừa rồi, tôi được công ty thưởng vì làm việc đạt năng suất cao. Vui mừng đem số tiền hơn 4 triệu ấy về nhà, tôi đã hăm hở tưởng tượng cảnh chở em đi mua váy cưới thật đẹp, hoàn thành mơ ước bấy lâu nay của em. Nhưng xui rủi làm sao, tôi trở về thì thấy em đang sửa soạn đồ đạc đưa con đi viện. Em là vậy, việc gì cũng âm thầm làm, con bệnh cũng ít khi nói với tôi. Em nói rằng, tôi làm mệt mỏi rồi thì chuyện chăm con cứ để em lo.
Thế rồi số tiền ấy cũng bay mất trong lần nằm viện của thằng bé. Thậm chí còn âm qua số tiền để dành hàng tháng của vợ chồng tôi. Chiếc váy cưới một lần nữa vụt khỏi tay tôi. Tôi đã từng ngước mắt lên nhìn trời mà than cho cái thân phận nghèo khổ này, đến mơ ước nhỏ bé của người phụ nữ tôi thương yêu nhất, tôi cũng không thể hoàn thành.
Dạo gần đây, tôi thấy em vàng vọt, xanh xao hẳn đi. Em ăn uống cũng chẳng được như trước nữa mà lúc nào cũng nói đau họng. Tôi nhiều lần đòi dẫn em đi khám nhưng em không đồng ý. Em bảo tiền bạc để dành lo cho con, em chỉ bệnh chút rồi sẽ tự khỏi hết. Sự hi sinh đó của em, có lẽ, cả đời này tôi cũng không thể trả được. Rồi em nghe lời người nay người nọ hái lá thuốc về uống cho đỡ đau, nhưng cũng chẳng khấm khá là mấy. Thương em, nhiều khi tôi còn nộ nạt, bắt em đi khám, nhưng em chỉ khóc rồi một hai kiên quyết không đi.
Hai tháng trước, khi đang làm thì em đột ngột ngất đi. Tuy làm cùng công ty nhưng chúng tôi làm hai phân xưởng khác nhau. Nghe mọi người gọi í ới, bảo vợ ngất, tôi hoảng hồn chạy như điên như dại vào phòng y tế. Tới nơi thì mọi người lại bảo đã đưa em vào viện rồi vì em xuất huyết ở miệng và tai. Chân tay tôi khi ấy bủn rủn, đứng chẳng vững nữa nhưng vẫn cố cùng mọi người đưa em nhập viện gấp.
Cả đời này tôi sẽ không thể quên được cô ấy
Nhìn em nằm mệt mỏi, bất động trên băng ca trắng, tôi bật khóc. Tôi sợ… và rồi bác sĩ gọi tôi vào. Ông bảo tôi phải thật bình tĩnh để nghe tình hình của em. Tôi cố gắng gượng, tự nhủ bản thân mình phải mạnh mẽ lên để còn là chỗ dựa cho em lúc này. Nhưng khi nghe họ bảo em bị ung thư vòm họng gia đoạn cuối, chỉ sống được tầm một tháng nữa thôi, trời đất dưới chân tôi như sụp đổ. Phải mất cả tiếng sau tôi mới bước ra khỏi phòng bác sĩ được.
Chưa bao giờ tôi sợ mất vợ như lúc này. Nghĩ đến cảnh mình em chịu đựng đau đớn, chống chọi với căn bệnh, tôi đau như bị ai đó đâm thật sâu.
Một tháng cuối cùng của em, tôi đã cố gắng làm tất cả để hoàn thành ước mơ cuối cùng mà em không nói ra, được mặc áo cưới một lần. Tôi làm ngày làm đêm, thời gian ngủ của tôi gần như là không có. Con thì tôi gửi cho mẹ ở quê trông giúp để vừa chăm vợ, vừa làm kiếm tiền. Sáng thì tôi nhờ mẹ vợ trông em để đi lấy tiền công làm thêm tháng vừa rồi.
Cầm 4 triệu trên tay, tôi ghé vào tiệm váy cưới và chọn một bộ váy trắng muốt cho em với giá 3,5 triệu, còn lại tôi mua đồ trang điểm. Tất tả cầm bộ váy vào viện, tôi đã mỉm cười khi nghĩ đến vẻ mặt hạnh phúc của em. Ấy vậy mà, em đã bỏ tôi đi ngay trong sáng ấy, khi tôi vừa đi ra ngoài một lúc. Mẹ vợ gọi tôi về bên em lần cuối nhưng không còn kịp nữa.
Em ra đi cô đơn, không có tôi bên cạnh. Khi ấy, tôi chỉ biết lặng lẽ đến cạnh em. Tôi van xin mẹ vợ tôi chút thời gian nữa, để tôi có thể tự tay trang điểm, mặc váy cưới cho em. Nhìn tôi tỉ mỉ trang điểm cho vợ mình, người đã mất rồi, ai cũng xót xa không cầm được nước mắt.
Trang điểm, mặc váy cưới cho em xong, ôm em trong tay và cứ thế khóc nấc lên. Sao ông trời đối xử với em nghiệt ngã như vậy? Sao không để em sống thêm một ngày nữa, hoặc một giờ nữa thôi, để em có thể nhìn thấy mình xinh đẹp trong bộ váy cưới mà em mơ ước?
***
Hiện đã một tháng trôi qua sau ngày vợ mất nhưng chưa đêm nào tôi ngủ được. Cứ nhắm mắt lại, tôi lại thấy em đang ngủ trong bộ váy cưới trắng muốt. Cả đời này, có lẽ tôi chẳng thể yêu thêm một ai nữa. Trái tim tôi đã chết cùng với sự ra đi của vợ mình hôm ấy. Em, đối với tôi mãi là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời này. Tôi phải làm thế nào để đền đáp những ân tình của vợ dành cho tôi?
Nguồn: Theo Trí Thức Trẻ
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.