Chẳng ai muốn kể ra chuyện không hay của gia đình. Nhưng tôi thật sự mệt mỏi và muốn nhận được những lời khuyên thiết thực từ mọi người để có quyết định đúng đắn cho cuộc hôn nhân mới 3 tháng của mình.
Cưới nhau 3 tháng, vẫn còn trong thời gian trăng mật, nhưng tôi đã quá chán ngán và chẳng tha thiết gì với cuộc hôn nhân vội vàng này nữa. Nói là vội vàng vì tôi và vợ mình yêu gấp, cưới vội chỉ trong 6 tháng. Cũng chẳng hiểu sao, một anh chàng từng trải như tôi lại ngã đứ đừ bởi vẻ hiền dịu của một cô giáo mầm non như em. Tôi tấn công dồn dập và nhanh chóng nhận được lời gật đầu làm vợ của em.
Biết tôi lấy vợ khi mới yêu nhau chưa lâu, bạn bè và gia đình ra sức phản đối. Họ muốn tôi tìm hiểu thêm một thời gian nữa, xem em là người như thế nào? Nhưng tôi không nghe theo. Lúc đó, tôi chỉ muốn nhanh cưới em về. Ngăn cản không được, bố mẹ tôi đành tổ chức hôn lễ cho chúng tôi.
Vậy mà cô giáo dịu hiền trong mắt tôi ngay đêm tân hôn đã biến mất. Thay vào đó là một “con sư tử” chính gốc. Khi đếm tiền mừng cưới trong phòng, em nhìn thấy một phong bì đỏ, nổi bật hẳn trong những cái còn lại. Mở ra mới thấy, ngoài tiền còn có một lá thư ngắn của người yêu cũ tôi gởi. Cô ấy chỉ nói những lời chúc mừng tôi, và mong tôi sống hạnh phúc cả đời. Chỉ có thế mà vợ tôi đùng đùng nổi cơn ghen.
Sau khi cưới, vợ tôi thay đổi đến chóng mặt, khiến tôi chẳng nhận
ra con người của em nữa. (Ảnh minh họa)
Vợ chì chiết tôi vẫn còn nhớ nhung người cũ nên mới mời cô ấy đến ăn cưới. Rồi bạn gái cũ của tôi thì vẫn còn tơ tưởng nên mới nói những câu đầy ý nghĩa sâu xa như vậy (dù đó chỉ là những câu chúc mừng bình thường). Thấy vợ ghen, tôi vội giải thích và nói cả đời này chỉ có mỗi mình em. Không ngờ, em đẩy tôi ra và định tát tôi vì cái tội dám qua mặt em mời người cũ dự đám cưới. Tôi chụp được tay em và rất tức giận.
Đêm đó,đêm tân hônnhưng chúng tôi ngủ riêng. Vợ tôi nằm trên giường vẫn lải nhải, khóc lóc nói tôi vẫn yêu người cũ, tôi lấy em chỉ vì trách nhiệm (dù tôi chẳng biết tôi cần có trách nhiệm gì với em).
Vì chuyện đó mà chúng tôi giận nhau cả tuần. Kì nghỉ trăng mật cũng chẳng diễn ra theo đúng dự kiến, đêm động phòng bị dời lại mấy ngày.
Sau khi cưới, vợ tôi thay đổi đến chóng mặt, khiến tôi chẳng nhận ra con người của em nữa. Thậm chí, tôi còn nghĩ đến việc mình bị em lừa. Em chẳng còn nhẹ nhàng nữa mà đụng chuyện gì không vừa ý, em lại quậy tưng lên. Cũng may chúng tôi có nhà riêng (nhà của tôi xây trước khi cưới em), chứ nếu ở chung với bố mẹ, e là chẳng ai chấp nhận nổi một cô con dâu như em.
Em đi làm, tôi cũng đi làm. Công việc của tôi còn nặng nề, áp lực hơn em rất nhiều. Nhưng lúc nào em cũng làm ra vẻ mệt mỏi, rồi lười biếng, không chịu làm việc nhà. Tôi đi làm về hơn 6 giờ, lúc nào cũng thấy em nằm trên giường. Nhà cửa không quét, cơm nước chẳng có. Hỏi thì em bảo em mệt. Ban đầu, tôi còn quan tâm hỏi han, rồi đưa đi khám. Nhưng chẳng tìm ra bệnh gì.
Dần dần, tôi mệt mỏi với cái kiểu sống tiểu thư như em. Tôi bắt em dọn dẹp, nấu ăn. Em cũng làm nhưng với thái độ khó chịu, nhăn nhó và miệng thì không ngớt càm ràm. Em nói tôi vô tâm, vợ bệnh mà không lo lắng còn bắt vợ phục vụ. Dù khi này tôi cũng đang làm cùng em. Em còn thề sẽ không sinh con cho tôi vì tôi không xứng đáng.
Bực bội, tôi mắng lại thì em khóc lóc và bỏ lên phòng nằm. Mới cưới mà tôi chẳng biết hạnh phúc là gì, chỉ thấy mệt mỏi, chán chường thêm vì 2 đứa cứ liên tục cãi nhau.
Mới cưới mà tôi chẳng biết hạnh phúc là gì, chỉ thấy
mệt mỏi, chán chường… (Ảnh minh họa)
Hôm qua, tôi phải đi gặp khách hàng để bàn bạc về phần mềm máy tính. 5 giờ chiều, tôi cũng gọi điện báo em rồi, nhưng khi làm việc, em vẫn gọi tôi liên tục chỉ với 1 câu hỏi “Anh về chưa? Em mệt quá!”. Chán nản bực bội, tôi tắt luôn điện thoại để khỏi bận tâm.
Tới 9 giờ, tôi về nhà. Vừa mở cửa thì cô vợ tôi đã lao thẳng ra đánh túi bụi vào người tôi. Vừa đánh vừa khóc vừa trách tôi bạc tình bạc nghĩa. Em nói em đang mệt, sao gọi tôi, tôi không về còn tắt máy, tôi khinh thường em quá mức. Mệt mỏi, căng thẳng, và bực bội, không kiềm chế được, tôi tát em một cái.
Em sững lại một chút rồi nhưhóa điên. Em chạy uống nhà bếp, vơ hết chén bát xuống nền, rồi đập luôn cái nồi cơm điện. Chưa hả giận, em lấy cái chày đá để giã hành tỏi, đập lia lịa vào cái máy giặt, vào bếp ga. Nhìn em chẳng khác nào người điên.
Chán nản, tôi bỏ lên phòng, kệ em, muốn ra sao thì ra. Một lúc sau, đập đồ đã tay rồi, em xách xe bỏ về ngoại, không quên hét lên “Ly dị đi, tôi chịu hết nổi anh rồi”.
Từ hôm đó đến nay, tôi cũng chẳng dọn dẹp, cứ để yên đó. Nếu bố mẹ vợ qua, tôi dẫn xuống cho mà coi. Tôi cũng chẳng thiết tha gì với người vợ như vậy nữa. Nhưng mới cưới đã ly hôn, tôi sợ người đời bàn tán, rồi bố mẹ tôi lại buồn. Tôi nên làm thế nào bây giờ? Đón em về hay bỏ mặc em đi rồi tự về đây?
Nguồn: Theo phununet
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.