Có quá nhiều đôi trẻ trong những giây phút cao trào của tình yêu vẽ mộng ước “một túp lều tranh hai trái tim vàng”, vội vàng yêu, vội vàng cưới để rồi vỡ mộng, lại vội vàng dắt tay nhau ra toà ly hôn. Kết hôn, nền tảng là tin yêu, bên cạnh đó trách nhiệm phải đủ lớn để có thể tự tin dựa vào nhau mà kiến tạo mái ấm gia đình. Đừng vội vàng khi chưa sẵn sàng, chưa từng trải, chưa hiểu được chung sống là một thử thách to lớn thế nào.
Đừng lấy nhau chỉ vì… yêu nhau. Tình yêu nó là nền tảng, nhưng nó không phải là thứ tạo dựng vững chắc giúp chúng ta có một hôn nhân hạnh phúc. Chỉ nên lấy nhau vì thấy cần nhau, cả khi vui lẫn khi buồn, cảm thấy được thấu hiểu, cùng trình độ, cùng cách đối nhân xử thế, cùng nền tảng giáo dục, cảm thấy có thể sẻ chia mọi điều, chuyện trò thâu đêm suốt sáng không chán. Cảm thấy duy nhất người này, là đồng minh đồng loã, là ruột thịt tim gan, không chỉ là đối tượng si mê quyến rũ. Là tri âm tri kỉ, một người chỉ cần nhìn khuôn mặt là biết ta đang nghĩ gì? Đừng yêu vẻ bề ngoài, sự giàu có, vẻ trẻ trung, hãy hãnh diện vì lấy được người biết đối nhân xử thế, biết yêu thương và biết khiêm nhường.
Khi yêu, bạn được phép si mê, nhắm mắt, nhưng khi kết hôn, nếu có bị mê muội quá độ thì cũng phải mở to mắt, nhìn kỹ mà tránh xa: loại người ghen tuông, người sở hữu, người keo kiệt, người hiếu thắng, hung dữ, nóng nảy, thô lỗ, xúc phạm.Tuyệt đối không lại gần loại người lắm lời cay đắng, hay than thân trách phận, hay đổ lỗi cho người khác, loại điên tình…Những loại người ấy, khi yêu có thể khiến bạn vui, họ sẽ mặc áo giáp các màu như tắc kè để vừa lòng bạn, sau khi kết hôn, áo giáp rơi xuống, bạn đừng giật mình. Vì lời khuyên “khi yêu chớ nên nhắm mắt” luôn đúng.
Và bạn cũng đừng vì sợ cô đơn mà vơ bừa gật vội một ai đó để thoát khỏi áp lực từ phía gia đình dư luận. Đừng sợ ế, đừng sợ một mình. Nỗi cay đắng của một cuộc hôn nhân bất hạnh hủy hoại mình nhiều lần hơn sự cô đơn mà bạn nghĩ là tuyệt lộ rồi!
Đừng nên lấy nhau vì muốn có con, và chung sống với nhau, chỉ vì con. Bởi một căn nguyên nhỏ cũng có thể khiến cái lý do bỗng trở thành gánh nặng, khi tình yêu biến thể thành hận thù, căm ghét nhưng không dám buông, dám bỏ vì sợ vô vàn nỗi: Sợ một mình không nuôi dạy được con thành người. Đừng lấy cớ thương con mà đày đọa mình, đày đọa người suốt kiếp…
Chẳng có lời khuyên nào về hôn nhân hạnh phúc, bí kíp thành công, chả ai có thể đoán trước mình sẽ may mắn hay bất hạnh, chúng ta đều phải tự học lấy bài học của bản thân… Điều quan trọng nhất, bản thân ta phải xứng đáng với một mối nhân duyên hạnh phúc. Một người xứng tầm, nhưng người đó là ai? Nhân duyên là do trời định, việc của ta là mở mắt ra mà chọn.
Nếu ở cạnh nhau không thấy vui hơn, thấy đẹp hơn, thấy khoẻ khoắn hơn, thấy được yêu hơn, thấy ý nghĩa hơn, thấy tự do hơn, thấy giàu có hơn… thì chắc hôn nhân ấy, đã sai mất rồi…
Vì vậy, đừng lấy nhau chỉ vì yêu nhau thôi. Hãy học cách yêu và tự chủ lấy bản thân mình trước, chịu trách nhiệm với bản thân mình trước, chấp nhận sướng ta hưởng, khổ đừng kêu ai, hôn nhân không phải là đích đến của hạnh phúc, hãy coi đó là một hành trình của những trái tim cần nhiều sự đồng cảm, tin yêu và cần nhau, có thể ngắn thôi, nhưng cũng có thể đến hết cuộc đời. Việc của chúng ta là làm thế nào để tin nhau và cần nhau mãi mãi, điều đó rất khó, nhưng nhiều người vẫn làm được…Vì thế, hãy nghĩ kĩ trước khi nói “I do!”…Chúc bạn luôn hạnh phúc!
Minh Anh
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.