Gửi em cô gái hoàn hảo!
Tôi, một bác sĩ phẫu thuật ở một bệnh viện tại Sài Gòn, vừa là giảng viên đại học Y, 31 tuổi. Có thể nói tôi đầy đủ vật chất cũng như tình cảm từ thuở mới lọt lòng, khi có bố lẫn mẹ đều là những bác sĩ giỏi, yêu thương chăm sóc con cái vô bờ bến. Những tưởng tôi sẽ dễ dàng có bạn gái rồi yêu đương nồng thắm, sau đó đi đến hôn nhân nhưng quả thật đời không thể đoán trước được điều gì. Tôi gặp em khi em mới tròn 15 tuổi tại một ngôi trường cấp 3 vùng ngoại ô, lúc đó bố tôi được phân công làm giám đốc bệnh viện huyện nên cả gia đình từ thành phố chuyển xuống vùng ngoại ô hơi tẻ nhạt.
Đa số học sinh ở đấy đều thuộc gia đình thuần nông nên khi tôi chuyển tới học thì được phong cho chức “hotboy” học giỏi, nhà giàu, đẹp trai. Lúc đầu tôi quả thật không có mấy hứng thú mấy với việc chơi và kết bạn ở đấy vì cho họ nhà quê (ngày xưa còn bé nên có suy nghĩ thiển cận như vậy). Đến khi gặp em tôi đã thấy rõ được những điểm yếu của mình và biết mình có suy nghĩ quá tiêu cực. Em là cô gái không thể gọi là đáng yêu hay dễ thương mà phải nói là vô cùng xinh đẹp.
Em rất xinh, vóc dáng rất sang trọng với làn da trắng mịn nổi bật giữa đám đông. Em được phong là hoa khôi của trường khi ấy và khéo thay em không quá cao như người mẫu, chỉ hơn 1m6, đủ để cánh mày râu đứng cạnh chở che. Chỉ xét về nhan sắc em cũng đã khiến bao người phải xao xuyến, thầm thương trộm nhớ. Bên cạnh đó em còn học rất giỏi, thông minh, khiến thầy cô đều yêu chiều. Những tưởng em thông minh xinh đẹp đến thế thì cũng sẽ không ít các bạn nữ ganh ghét nhưng không, em là thần tượng của cả trường khi ấy vì tính tình hoà đồng vui tính, sẵn sàng giúp đỡ tình cảm cũng như kinh tế cho các bạn nghèo khuyết tật.
Khi nghe mọi người kể lại em là con của một đại gia thuỷ sản có tiếng ở miền Trung, vì bố bị bệnh nặng cần an dưỡng nên đã quay lại vùng quê này nơi ông sinh ra để nghỉ dưỡng, sinh sống. Tôi như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt khi gặp em. Em còn ân cần nắm tay một cậu bạn yếu thị lực với hình thức được cho là lập dị, dìu cậu ấy đi lên cầu thang hàng ngày. Rồi em chu đáo chuẩn bị quà và tổ chức sinh nhật cho các bạn cùng lớp, âm thầm thanh toán tiền học phí cho các bạn có hoàn cảnh khó khăn.
Tôi tự cảm thấy hổ thẹn về bản thân và thầm nhủ sẽ cố gắng thay đổi để trở thành một người hoàn thiện hơn, tự tin trước em. Sau một năm nỗ lực tôi đạt giải ba Hoá quốc gia và huy chương đồng Olympic Hoá, mang vinh quang về cho trường. Tôi đã mạnh dạn tỏ tình với em và thật hạnh phúc, hãnh diện khi em đồng ý. Chúng tôi trở thành một cặp đôi như bao cặp tình nhân khác.
Hai đứa chỉ có yêu thương, không cãi nhau, giận dỗi, luôn biết tận hưởng những giây phút đẹp đẽ nhất của mối tình học trò. Tôi từng nghĩ thời gian trôi đi thật nhanh để hai đứa đủ tuổi trưởng thành mà cưới nhau. Nhưng ông trời thật công bằng, không cho ai tất cả điều gì, một năm sau đó em được gia đình cho sang Nhật du học để tạo tính tự lập và ý thức cao như người Nhật, sau này về phát triển sự nghiệp gia đình.
Tim tôi như ngừng đập, chới với không biết phải làm gì để giữ em lại. Tôi hoảng loạn chạy đến van xin bố mẹ em nhưng ông bà lại khóc, xin lỗi tôi rồi nói hãy để em đi vì tương lai của em và gia đình (em là con một). Để vơi nỗi nhớ em, cả bố mẹ em lẫn tôi đã vào chùa tịnh tâm cả năm trời mới có thể quay lại cuộc sống hiện tại, còn tôi tiếp tục học. Rồi không hiểu lý do gì em khuyên tôi nên quên sau khi tôi đậu đại học. Em bảo thời sinh viên rất đẹp, hãy tận hưởng vui chơi chứ đừng có nhung nhớ gặm nhấm về quá khứ nữa.
Không phải vì em có người yêu mà là em không muốn tôi buồn. Tôi đã chiều theo ý em, tận hưởng vui chơi của đời sinh viên nhưng không quên việc học hành. Còn em lúc nào cũng thế, luôn khiến người khác phải ngưỡng mộ khi không ngừng cố gắng nơi xứ lạ để hoàn thành xuất sắc thạc sĩ. Rồi em trở thành giám đốc công ty mỹ phẩm cao cấp có chi nhánh tại Việt Nam khi mới 28 tuổi.
Thông minh xinh đẹp, thành đạt là thế nhưng em sống giản dị đến mức tôi không thể tin trên đời này lại có người như em. Phân nửa số tiền lương em dùng cho quỹ từ thiện quê nhà mục đích để hỗ trợ học phí và trang thiết bị cho các học sinh vùng sâu xa. Phần còn lại em dùng để du lịch khắp thế giới mỗi khi có thời gian. Đặc biệt những nơi em đến không phải là các nước châu Âu mộng mơ mà là các quốc gia nghèo như Nepal, Ấn Độ, Nam Phi, Pakistan…. em muốn thấu hiểu và làm một điều gì đó với những người khó khăn trên thế giới.
Do vậy nên đến giờ em chẳng có gì trong tay, xe không, nhà không, điện thoại xịn không, quần áo, túi xách đắt tiền em cũng không và ngay cả một tấm chồng cũng không. Không phải em không có người theo đuổi nhưng có nguyện vọng mở một chuỗi “Drug store” uy tín trên cả nước để phục vụ người dân và tạo công ăn việc làm cho những người nghèo. Em ngày đêm cố gắng để hoàn thành ước mơ nên đã từ chối không ít lời tỏ tình. Do vậy nhiều khi trông thấy em đi đi về về một mình lòng tôi lại thắt lại, muốn che chở em nhưng chắc chắn em sẽ từ chối tôi như bao người khác khi ước mơ chưa thành.
Em à, anh Duy đây, anh không thể yêu người khác vì em quá hoàn hảo, quá tuyệt vời, khiến trái tim anh như băng giá kể từ khi em đi. Anh sẵn sàng chấp nhận tất cả để cùng em thực hiện ước mơ phía trước. Chỉ cần ở cạnh em, được chăm sóc em, được nấu cho em ăn, được đưa em đi khắp thế giới, được cùng em giúp đỡ những người khó khăn hơn là anh hạnh phúc lắm rồi. Anh không yêu cầu em phải sinh con cho anh, không phải chăm sóc cho anh lẫn gia đình đâu. Hãy cho anh cơ hội được yêu em lần nữa, em nhé. Anh yêu em, cô gái hoàn hảo.
Nguồn: Theo Vnexpress
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.