Tôi năm nay 37 tuổi, mới lập gia đình không lâu.Tôi và vợ là đồng nghiệp của nhau, em là điều dưỡng viên còn tôi là bác sĩ ngoại khoa. Trước khi yêu vợ, tôi có một mối tình sâu đậm với người kém mình 3 tuổi. Cho dù gia đình tôi kịch liệt phản đối nhưng mối tình đó cũng kéo dài suốt 8 năm và chấm dứt vì người yêu cũ đột ngột lấy chồng.
Người yêu bỏ rơi tôi bất ngờ cho dù trước đó chúng tôi còn yêu nhau thắm thiết mặn nồng. Trước khi em lấy chồng em chỉ nói với tôi 1 câu em có lỗi với tôi và sẽ chẳng bao giờ hết yêu tôi cả. Tôi đau khổ tột cùng nhưng về sau qua mẹ em, tôi mới biết lí do em chia tay tôi. Mẹ tôi đã tìm đến tận gia đình em để thóa mạ, chửi bới và cấm đoán em. Đến chết mẹ tôi cũng không đồng ý em làm dâu nhà mình. Em tâm sự với mẹ mình rằng không muốn làm khổ tôi, không muốn mẹ tôi đến xúc phạm gia đình. Nhưng vì em yêu tôi và biết tôi cũng rất yêu em nên chỉ còn cách đồng ý lấy người đàn ông theo đuổi em bấy lâu, cho dù chẳng có tình yêu và ông ta hơn em 10 tuổi.
Tôi càng như chết lặng khi biết được lý do đó, tôi hận và ghét mẹ mình biết bao. Rồi tôi chuyển hẳn công tác vào Nam để không phải đối diện với gia đình mình và không còn phải nhìn thấy em đang sống cùng người đàn ông khác. Tôi cắt đứt liên lạc hoàn toàn với em, với mọi người. Rồi nỗi đau cũng qua đi, tôi vùi mình vào công việc, vào những nghiên cứu và học tập. Tôi có chuyên môn khá và ngoại giao cũng tốt nên được cất nhắc lên vị trí phó phòng khi mới ngoài 35 tuổi.
Tôi cưới vợ tôi qua sự mối lái của các anh chị trong khoa. Cho dù không yêu em nhiều như người cũ nhưng tôi rất thương và tôn trọng em vì sự ngây thơ, vô tư. Và hơn hết em yêu tôi, quan tâm đến tôi rất nhiều. Tôi luôn nghĩ và bằng lòng với cuộc sống hiện tại của mình cho dù đôi khi nghĩ về quá khứ vẫn có chút tiếc nuối.
Vợ tôi biết chuyện cũ của tôi, nhưng cô ấy luôn tôn trọng và chấp nhận cho tôi giữ hình bóng cũ trong tim. Tôi tôn trọng em hơn vì điều đó, tôi biết chẳng mấy người phụ nữ chấp nhận để chồng mình ôm hình bóng người đàn bà khác. Cuộc sống của vợ chồng tôi hạnh phúc hơn khi em mang thai. Giờ đã tháng thứ 6, tôi mong chờ ngày được làm cha, ngày gia đình đón thêm thành viên mới.
Cách đây 2 tuần, tôi có ca trực đêm. Tầm nửa đêm thì có một ca cấp cứu của một cậu bé 5 tuổi bị xe đâm. Cả hai chúng tôi vội vàng chạy đến, tiếp nhận bệnh nhân. Tôi như chết sững người khi mẹ đứa bé đó chính là N, người yêu cũ của tôi, nhìn em giờ già và tiều tụy đi rất nhiều. Tôi đoán, cuộc sống của em không thoải mái. Em cũng nhận ra tôi, rồi đứng thất thần chẳng nói được câu nào. Sau phút choáng váng, tôi định thần lại và làm nhiệm vụ của một bác sĩ.
Cậu bé bị mất máu khá nhiều, nếu không có máu kịp thời sẽ không mổ được và nguy hiểm tới tính mạng. Vì cậu bé có nhóm máu hiếm mà bệnh viện không còn nên buộc lòng chúng tôi phải chờ đợi, tìm kiếm nhóm máu thích hợp. Khi y tá thông báo nhóm máu của người mẹ không phù hợp với con, em khóc lóc thảm thiết khiến ai nhìn vào cũng không cầm được nước mắt. Tôi hỏi cha đứa bé đâu, có thể sẽ có nhóm máu phù hợp, thì em lắc đầu không trả lời. Sau 15 phút, bệnh viện vẫn chưa tìm được nguồn máu, khiến cả bác sĩ và y tá đều rối bời. Em chạy tới đập cửa phòng tôi, em quỳ xuống chân tôi mà cầu xin cứu lấy con em. Tôi nói đồng ý và sẽ cố hết sức, nhưng em vẫn không chịu đứng lên. Từng lời nói của em khiến tôi chết sững, tôi không hiểu cảm giác khi ấy của mình là gì nữa. Tôi bàng hoàng hay lo sợ hay tôi đang vui mừng. Đến giờ tôi chẳng thể nhận ra. Em nói: “xin anh đấy. Anh lấy máu mình mà cứu con em đi. Đừng để con chết, nó có cùng nhóm máu với anh”. Tôi như không tin vào tai mình, và giật mình nhớ ra, tôi đúng là nhóm máu đó thật. Không cần ngần ngại và hỏi thêm. Tôi đăng ký cho máu bệnh nhân trong sự ngỡ ngàng của cả khoa. Rồi đứa bé được cứu sống, tôi vui mừng rồi cũng chẳng để ý đến việc em mới nói. Hết ca trực, em đứng chờ tôi ở cửa phòng để nói lời cảm ơn. Tôi hỏi chuyện gia đình thì em kể lại trong nước mắt. Sau khi kết hôn, vì biết em không còn trong trắng, người chồng hắt hủi, đay nghiến em. Ông ta đánh đập, mạt sát em, xúc phạm gia đình em. Khi quá khổ, không thể sống với người chồng tàn nhẫn. Em ôm con vào Nam làm công nhân, mong quên đi quá khứ để nuôi con. Vì em đi làm ca tối, gửi con nhà hàng xóm, chẳng may con đi ra đường bị tai nạn. Nghe những lời em kể, tôi đau như cắt. Tôi tự trách mình vô tâm và thương em vô hạn chỉ vì trước kia tôi không đủ dũng cảm để bảo vệ em trước sự xúc phạm của mẹ; tôi biết lý do em kết hôn quá muộn và tệ hơn khi biết lý do rồi, tôi cũng không đủ dũng cảm để dành lại em. Tôi bỏ đi như một kẻ đào tẩu, trốn chạy. Tôi chỉ biết ôm đầu vật vã khi nghe em kể chuyện và khi nghĩ đến sự vô tâm của mình thì tôi lại càng không thể tỉnh táo được. Em thấy tôi vò đầu bứt tai thì nói em sẽ sống như trước giờ vẫn sống, không làm phiền cuộc sống của tôi đâu. Em nói xong bỏ đi luôn, làm tôi không giữ nổi. Em vẫn như xưa, vẫn kiên cường, lòng tự ái cao như vậy làm tôi đau đớn. Tôi chột dạ nghĩ đến đứa bé, có khi nào nó là con tôi?!
Tôi âm thầm mang gien của đứa bé đi giám định, trong khi vẫn xuống thăm nom và quan tâm như với người quen cũ. Quả thực, đứa bé có nét giống tôi, nghĩ đến điều đó khiến tôi rùng mình. Rồi kết quả giám định có, tôi như chết sững khi biết 100 % nó là con tôi. Tôi có chút mừng nhưng khó xử vẫn nhiều hơn. Tôi biết đối diện với sự thật thế nào đây. Tôi không thể bỏ con trai khổ sở, thiếu thốn được, nhưng cũng không thể nói mọi chuyện cho vợ tôi vì em cũng đang mang thai.
Nhìn mẹ con N ngày đêm chăm sóc nhau, lủi thủi trong viện làm tim tôi thắt lại. Tôi vẫn còn yêu em rất nhiều. Nhưng tôi chẳng thể làm theo cảm xúc của mình chạy đến
Bên hai mẹ con nhưng cũng chẳng thể vô tâm làm như chưa biết chuyện. Tôi thầm cảm ơn N vì em quá tốt, em giữ lại đứa con của tôi cho dù khổ sở, tủi nhục. Chỉ chừng đó lí do khiến tôi biết em cũng yêu tôi nhiều lắm.
Hiện giờ cả vợ tôi và N đều chưa biết chuyện tôi đã biết đứa bé là con tôi. Nếu để vợ tôi biết thì sẽ ra sao đây? Tôi không thể bỏ vợ và đứa con chưa chào đời để chạy đến bên người cũ với đứa con đang bệnh tật. Nhưng tôi cũng chẳng thể làm lơ như chưa biết sự thật về đứa bé, hay tôi cứ âm thầm giúp đỡ, chu cấp cho mẹ con N rồi để sự thật được chôn vùi? Vì tôi biết, chẳng bao giờ N nói ra để làm cuộc sống của tôi rắc rối đâu. Nhưng cứ để con tôi chẳng có bố thì suốt đời này tôi phải sống trong sự giả dối, tôi trở thành kẻ thất đức, càng tội lỗi hơn. Đã nghĩ rất nhiều nhưng tôi vẫn chưa tìm ra giải pháp. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Thuận An
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.