Chị đã sống phụ thuộc vào chồng chị – phụ thuộc về mặt tinh thần ấy – từ quá lâu rồi: anh không ăn cơm thì chị không muốn nấu, anh đi công tác chị ngại dọn nhà, anh bận việc là chị cũng chẳng muốn trang điểm hay mặc đồ “sexy”. Khi biết tin anh bỗng chốc rơi vào tay em, thực lòng, cả tháng liền, chị chỉ nghĩ đến chuyện muốn đâm đầu vào ô tô. Chị nghĩ, nếu không có anh, phần đời còn lại của chị, sống để làm gì. Và chị còn muốn dùng bạo lực với em!
Nhưng rồi, thật may, chị không làm thế. Vì làm thế là em đắc thắng. Và con chị, vô phước, rơi vào tay em, hoặc tay một người đàn bà nào khác cũng thế thôi, đều không phải là mẹ đẻ của mình. Chị hiểu ra, trong cái công cuộc này, ai kiên nhẫn và thông minh hơn, người ấy thắng.
Chị đã phải vào chùa tụng kinh đấy, em biết không? Chị ngồi khoanh chân, tụng kinh. Chị tụng một bài kinh nói về hạnh phúc, và được sư thầy giác ngộ cho rằng, chỉ con người ta mới tự đem niềm vui đến cho mình. Và người khác chỉ yêu mình, khi mình vui thôi. Chị đã không vui, sao chị đòi đem niềm vui đến cho anh hay trói buộc anh phải về bên chị?
Chị nặng đến 70kg cơ mà. Xấu thật rồi em nhỉ. Ngày anh yêu chị, chị trắng hồng, tròn lẳn gọn gàng chứ không sồ sề xộc xệch như giờ. Chị ngày xưa nói chuyện nhẹ nhàng, chị ngồi sau xe máy của anh, ghé miệng vào tai anh, thầm thì mà như hôn, anh “nghiện” chị đến “phát rồ” lên ấy. Thỉnh thoảng chị còn đọc thơ. Chị đọc thơ truyền cảm, ấm áp và tự nhiên lắm. Nhiều người hát hay nhưng người đọc thơ hay mà không tạo cảm giác sến sẩm như chị, có lẽ là “của hiếm” đấy em. Nói thật nhé, em chỉ được cái cao, ăn diện thì sành điệu, chứ em khô khỏng và cứng đơ đơ lắm. Em chỉ “hot” khi chụp hình mà “post” facebook thôi chứ độ nuột nà, lại cả đường ăn nói, em không lại được với chị hồi anh mất công xếp xe máy ngồi cả tháng ở hàng nước đầu nhà chị đâu. Chị cứ nghĩ mình nuôi con nhỏ thì chồng nào cũng thương, nhưng đàn ông ấy mà, như cái Tivi, kênh nào vui nhộn thì bắt sóng, kênh nào căng thẳng nặng nề quá thì thôi. Phải bình tĩnh và tỉnh táo lắm rồi chị mới đủ thản nhiên công nhận với em cái điều đau khổ ấy, chứ trước đây, ai góp ý gì, chị “xù” lên và gạt ngoài tai ngay. Khi chị đã biết là mình xấu, lại còn biết về điều ấy thản nhiên, thì em tin không, em cứ chuẩn bị giấy bút mà ghi bài, học hỏi dần ở chị. Mà chị sợ, người như em, quen ăn diện sắm đồ chứ không thích tư duy, có lẽ chị đào tạo kỹ lưỡng cũng không tiến bộ được nhiều lắm đâu. Em đừng nên cậy mình thông minh, chẳng qua chị sơ hở nên em tranh thủ thôi, chứ thông minh mấy cũng chưa bằng chị, chị lại còn lợi thế đá “sân nhà” nữa chứ.
Chị biết, em “cặp kè” với anh nhà chị nửa năm nay rồi.
Hai tháng nay rồi, chị để anh trông con, cho chị đi tập yoga. Em biết đấy, lớp yoga của chị tập tối nên hết giờ tan sở, anh phải về ăn cơm, rồi bế con cho chị, 10h chị mới có mặt ở nhà. Tuần đầu anh phát điên, anh làu bàu nói chị không tiếc lời. Anh chán chị mà, lại bị trói chân, không hẹn hò với em, ai chả tức. Bình thường anh mắng chị, chị cãi ngay. Nhưng giờ chị im. Anh càng nóng chị càng nói khéo, chị bảo với anh: “Con mình yêu bố thế, anh cố gắng về cho con nó cười”. Có lúc anh cuồng chân, giơ tay đòi tát chị, chị chỉ im lặng và đầu hơi cúi. Anh dừng tay ngay, chị bần thần quay đi, biết chồng nhìn theo, đang tự hỏi con vợ “sồ sề” có cái gì khang khác. Hai tuần đầu trông con, anh ấy đã dịu dần với chị. Anh chẳng nóng nảy gì, mà nóng làm sao được. Sáng chị dậy sớm và nấu đồ ăn sáng, anh chẳng ăn đâu – hẹn em mà, chị biết. Nhưng anh không ăn thì chị vẫn ăn, mùi phở thơm lừng, mùi xôi ấm áp. Chị vừa nấu ăn vừa hát véo von. Tối đi làm về, anh trông con, chị đi tập yoga về, người lấm tấm mồ hôi, áo quần bó sát, má chị hồng lên, tóc buộc gọn gàng. Ngạc nhiên là có vẻ anh mong đợi chị. Chị kêu mệt rồi ôm con sang phòng khác ngủ riêng. Con chưa ngủ, chị kể chuyện con nghe, giọng hai mẹ con rì rầm ấm áp. Chị lại còn đọc thơ nữa chứ. À quên, chị biết làm thơ. Hồi trước anh bảo anh không nghĩ thơ chị hay thế đấy. “Lời rằng một nỗi nông sâu/ Bao giờ giếng cạn mà đo dây gầu…” Em có thấy chị buồn cười không? Người đang mệt mỏi, bận rộn, nghe thơ là cáu ngay. Nhưng người mà thấy vợ thản nhiên, chẳng chằm bặp gì mình, lại đêm về ngủ riêng, đang nằm trằn trọc mà nghe chị đọc những lời da diết ấy, em thì coi thường chứ chồng chị, chắc chắn, phải bận tâm vô cùng! Em có cười khẩy chị dở hơi thì kệ em, chứ sến sẩm gì thì cũng là tình cảm vợ chồng với nhau. Em không hiểu được cái cảm giác tội nghiệp, ướt át, nặng lòng và phát điên lên vì da diết ấy, thì em chưa đủ “trình” tranh chồng với chị đâu, em ạ!
Bây giờ thì chị giảm cân rồi. Chị mặc lại được quần áo hồi con gái. Chị trồng cây trong nhà, chị tự mày mò làm cho con mấy món đồ chơi, chị dạy con học đếm ngón tay. Anh về nhà, thấy ngay cả ánh mắt của vợ mình cũng khác, ấm áp ngọt ngào mà có cái gì độc lập với anh, không tha thiết, không dựa dẫm cảm xúc và không kiểm soát. Chị nhận ra rằng anh bắt đầu lo.
Khi anh lo nhất, chị nói với anh là chị muốn ôm con đi du lịch một tuần. Trong cuốn sách nuôi con, người ta khuyên hai mẹ con nên đi du lịch với nhau. Anh cuống quýt ngăn lại mới buồn cười, anh bảo anh không có tiền. Chị thản nhiên, em tự tích cóp được rồi anh ạ. Đuối lý rồi thì anh lại cáu, chẳng nói được vợ, ông chồng nào cũng cáu vậy thôi. Chị biết anh sợ mất chị rồi nên chị chẳng bận tâm đến việc cáu của anh, chị lặng lẽ xếp đồ, bảo con bé xếp đồ cùng với mẹ, tiếng hai mẹ con lại rủ rì ngọt ngào.
Chị chẳng biết anh có tìm em, trong một tuần chị đi vắng hay không. Nhưng mới có 3 ngày thì anh gọi điện. Anh giục chị về. Chị thấy anh luýnh quýnh, anh diễn đạt vội vàng, anh liến láu mà giả vờ cáu gắt để giấu đi sự yếu thế của mình. Anh mắng chị vô tâm, rong con đi chơi như thế, bảo chị không lo cho sức khỏe của con. Chị hiểu thừa ra chứ, thật ra, anh phải cố lắm để không nói với chị rằng, anh nhớ chị vô cùng. Tất nhiên sao chị phải về? Chị cứ đi hết tuần như đã định.
Chị về nhà thì thấy anh đã xin về sớm. Anh hồ hởi đón con và hỏi con có muốn đi ăn cơm nhà hàng không? Chị bảo, thôi, bố nhớ con quá thì đưa con đi một mình. Mẹ ở nhà tắm rửa, tối mẹ đi sang ông bà gửi quà du lịch. Lúc chị xếp đồ từ vali ra, chị thấy anh vào phòng và ôm ghì lấy chị. Người đàn ông của chị run lên, anh bảo, anh cần chị vô cùng, chị đừng bỏ anh…