Không khó khăn gì để chị biết về em. Em công khai chuyện em và chồng chị ngoại tình. Giá như hai người chỉ là đang lén lút, giá như chồng chị biết giả vờ, để rồi chị có phát hiện ra vẫn hiểu là hai người không có ý định công khai, thì thú thực, trong chuyện này chị đỡ đau hơn. Em không khiêu khích chị nhưng cái cách em làm đủ để chứng minh là em không hề xấu hổ chút nào. Hơn một người biết về em đều kể chị nghe, chuyện em đã “sòng phẳng”, đã thẳng thừng thừa nhận ra sao với vợ của những người đàn ông mà em lôi kéo. Bởi em không phải kiểu đàn bà “biết sợ”. Không phải kiểu người cảm thấy mình sai khi có mối quan hệ với chồng người khác. Em thậm chí còn không nghĩ mình đang là người thứ 3. Thậm chí em cho rằng em và chồng chị yêu nhau, đến nửa năm nay rồi, chị bị đứng ngoài rìa, thì chị mới chính là người thứ 3, mới là người cần thấy xấu hổ, cần buông tha cho em và chồng chị ở đây.
Chị biết em cá tính, biết em sắc lẹm, biết em chẳng sợ gì, nên chị cũng chẳng tội gì đem cái sự đanh đá bất cần ra mà đối chọi với em. Nói thực, chị viết thư này không phải để đòi lại điều gì từ tay em. Bởi thực ra, cái người đàn ông lừa dối chị, đang ở chỗ em, đã bao giờ của chị đâu. Chị đau đớn cũng hiểu điều ấy chứ! Nhưng em đừng tự đắc, bởi vì cũng chưa bao giờ anh ấy là của em.
Ừ thì chị hiểu là em chẳng cần, em giỏi mà, em đẹp nữa, em lại chẳng lệ thuộc vào anh ấy điều gì từ vật chất đến tinh thần. Có khi anh ấy chưa kịp chán em, em đã chán để đến với người đàn ông khác. Em vui đến nỗi tự cao tự đại, cho rằng mình chỉ hưởng thụ những gì đẹp đẽ, kiểu cách, “ngon lành” từ những người đàn ông, còn những gì cáu kỉnh, “nợ đời”, em để cho vợ họ. Về chuyện ấy thì đúng là chị và những người vợ như chị thiệt thòi hơn em. Nhưng đã bao giờ em nghĩ, sau tất cả, em còn gì không?
Chị không biết nói với em thế nào, nhưng người thông minh như em, chắc một ngày sẽ hiểu. Đó là nỗi đơn côi của những buổi chiều về, khi người ta đã mệt mỏi rã rời bởi những điều cứng nhắc, xã giao. Mệt mỏi rã rời với những tiêu chuẩn, quy ước ngoài xã hội. Mệt mỏi rã rời với những thứ ngoài mình. Người ta cần một ai đó, chấp nhận mình một cách thản nhiên như bản thân mình vốn vậy. Để ta buông lỏng, để ta đàn bà theo cách tuềnh toàng, được xỏ chân vào đôi dép phẳng, đi trong nhà như một chú mèo lười. Được ăn uống tham lam và lộ ra vô vàn tật xấu. Những người đàn ông em rủ rê được từ tay vợ họ, chỉ vì cái nỗi chán vợ nhất thời, hay có thể là không hề chán nhưng choáng váng vì sự hấp dẫn của em, đến với em như đi tìm thánh địa, thì em có nghĩa vụ phải giữ mãi cái gồng mình nhan sắc. Em đừng chủ quan mà tiếp tục tuềnh toàng, đừng dại dột mà thả mình buông lỏng, đừng tự xả stress bằng vài lời gắt gỏng. Họ sẽ đi ngay, đột ngột, khẩn trương như giây phút đầu tiên họ vồ vập em…Người ta đến với nhau bởi choáng ngợp nhất thời, thì người ta sẽ đi ngay nếu nhận ra những choáng ngợp ấy không phải là mãi mãi. Em có đủ sức để gồng lên mãi, để thể hiện ra là em hơn tất cả những người vợ trên đời? Em có nhận ra những đắng chát thiệt thòi khi chính mình không có nổi một ngày buông lỏng, không dám một giây “mất tầm kiểm soát”? Em sẽ không dám dấn thân vào những điều vốn dĩ thuộc về số phận đàn bà, như những vết rạn da để chào đời đứa trẻ, chỉ vì em thừa hiểu những người đàn ông ấy cần gì ở em.
Tất nhiên là em có cơ hội để người này đi, để người khác đến. Nhưng đời em, chịu nổi mấy lần những vá víu tả tơi trong của gan ruột mình, cho những chiến dịch săn mồi như thế?
Hay em định nói là em chẳng muốn săn mồi, tự đám đàn ông lăn vào em nũng nịu? Thật ra là cũng đúng, vì em đẹp mà! Đàn ông mới chính là những người có bản tính săn mồi. Nhưng em có thể nào chỉ nhận mà không cho? Em có thể nào chỉ đơn giản đứng yên cho người ta tìm đến mà đủ để cả 2 phá hoại một gia đình? Em không thể phủ nhận nổi sự độc ác của em, khi tranh thủ khoảng thời gian khủng hoảng từ hôn nhân người khác. Em có hình dung về những cái cây mà rễ cây cứ len vào khe nứt của những bức tường đã cũ. Nguồn dưỡng khí của cây chủ yếu là độc tố, từ những vết nứt nảy nòi ra. Em có thấy đời vui khi sống trên điều ấy?
Hay em định lý tưởng hóa cuộc đời bằng cách quay ngược lại chê bai những người vợ cố gắng giữ chồng? Em định nói rằng em đang sống thật còn biết bao nhiêu người đàn bà khác đang cố gắng vượt qua những ngày khủng hoảng hôn nhân là giả dối trên đời. Em lấy quyền gì tự coi mình là người sống theo lẽ phải, khi chính em còn chưa dám chấp nhận những sự thật hiển nhiên, là cuộc hôn nhân nào cũng có ngày khủng hoảng, là ngôi nhà nào cũng có lúc gió mưa, là người đàn bà nào cũng đến hồi tàn phai nhan sắc. Là đôi vợ chồng nào cũng có những điều không hài lòng về nhau. Nhưng qua tất cả, mỗi một ngôi nhà tự biết cách nào để chính mình đứng vững, những đôi vợ chồng tự biết cách nào để nắm chặt tay hơn, mới chính là quy luật trên đời. Cái cách em thản nhiên coi mình sống thật, thực ra là sự tráo trở, đê hèn, lẩn trốn việc gây dựng những điều thực sự cho mình, em ạ.
Chị vẫn nói là chị biết em thông minh, lại đẹp đẽ giỏi giang. Dù ghét hay yêu cũng không ai phủ nhận đi điều ấy. Chị chỉ thấy đáng tiếc cho em thôi, vì em đã không may mắn gặp được người đàn ông thật sự của mình, phải sống nhờ vào khí độc từ sự khủng hoảng hôn nhân trong gia đình người khác, và săn bắt những con chuột chui ra từ đám đổ nát bần hàn ấy.
Nguyên Ân
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.