Yêu một người, là trân quý từng phút giây được ở bên người ấy, là giữ tình yêu và khắc ghi từng khoảnh khắc buồn vui hạnh phúc vào tận sâu trong trái tim mình.
Cứ mỗi lần đi dự một đám hỏi, đám cưới là tôi thấy vui và hạnh phúc nhiều lắm, tôi vui và mừng cho hạnh phúc của những người tôi yêu, tôi quen. Dường như hạnh phúc của cô dâu và chú rể có thể khiến người ta quên đi hết mệt mỏi.
Cái thứ hạnh phúc bình dị được thấy nét mặt rạng rỡ của đôi lứa, dù chẳng biết sau ngày trọng đại ấy – cuộc sống sẽ cuốn họ đi thế nào, sẽ khiến cho bát đũa có lúc xô lệch chẳng vẹn đôi, thì cứ để mặc hết thảy, tôi tin rằng hạnh phúc chạm tay trước mắt đã là mơ ước đáng quý nhường nào.
Thời gian cứ vùn vụt trôi qua, chẳng đợi ai và cũng chẳng cần ai phải đợi. Ngày bé, tôi có chiếc đồng hồ cát, lúc nào cũng bỏ ra ngắm. Có khi cả ngày chỉ ngồi ngắm. Bố tôi bảo “Chiếc đồng hồ chỉ có hai mặt, con ngắm hết cát chảy xuống, rồi đảo lại. Thứ tự cũng chỉ là vậy, chẳng có gì đổi thay. Nhưng mỗi phút con ngồi ngắm, thì cuộc đời lại liên tục thay đổi”. Từ đấy, tôi không còn ngắm chúng nữa.
Cuộc đời chẳng phải như chiếc đồng hồ cát, cát chảy hết rồi có thể lật ngược để bắt đầu lại từ những thứ vừa mất, liên hoàn, miên miên không ngừng. Và tình cảm thì càng không thể như vậy, mất đi rồi, cố lật ngược lại cũng chẳng còn nguyên vẹn như xưa, tình cảm đã mất đi là mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Vậy nên, tôi nói với những người bạn mà tôi đi dự đám cưới của họ rằng: Không cần biết sau này thế nào, chỉ cần thấy ngày hôm nay mày hạnh phúc, nghĩa là mày vĩnh viễn chẳng trắng tay.
Yêu một người, là trân quý từng phút giây được ở bên người ấy, là giữ và khắc ghi từng khoảnh khắc buồn vui hạnh phúc vào tận sâu trong trái tim mình. Đời này, kiếp này, chỉ cần từng đấy giây phút hạnh phúc thôi – cuộc đời cũng đã là trọn vẹn. Người ta sống, không nên hi vọng quá nhiều, cái cốt yếu là biết tận hưởng từng phút giây đang sống.
Tôi không tin vào duyên tiền kiếp, cũng chẳng tin vào số phận sắp đặt. Ngày bé, xem phim chưởng Hồng Kông hay có câu: “tu trăm kiếp mới ngồi chung thuyền, tu ngàn kiếp mới thành vợ chồng”, tôi cũng từng mơ mộng đi tìm người đã tu ngàn kiếp với mình. Nhưng lớn rồi, tôi thấy rằng kiếp người ngắn ngủi, cơ hội thì qua mau, ai cũng quay cuồng mà sống, người ta không thể đợi một người tiền kiếp xuất hiện ngay trước mắt để đưa tay ra có thể chộp lấy, chỉ có thể tự mình đặt hết tấm chân tình mà lay động trái tim người khác. Nên, tôi chẳng ngại mình là con gái mà phải chủ động, chỉ là cứ yêu và cứ bước chân đi như bản năng dạy người ta phải sống trong tận cùng cái chết.
Cuộc đời chẳng có bao nhiêu, chị Siu hát hoài “sáu mươi năm cuộc đời” đấy thôi. Tính chi li ra thì thấy, người ta đã mất 18 năm đầu đời để học và trưởng thành, 6 năm cho những cố gắng tích góp thành công và đến năm 25 tuổi – bắt đầu nghĩ về mái nhà được rồi. Cuộc đời cứ thế mà trôi qua, tuổi trẻ thì chẳng mấy chốc tàn, nên 35 năm còn lại trong đời là hãy yêu và cứ yêu vậy thôi.
Thế nên bạn ơi và tôi ơi – ngày vui chưa tắt hãy cứ cười, hãy cứ rạng rỡ, hãy cứ đẹp xinh, hãy cứ khoác lên mình chiếc váy cưới trong trắng vô ngần để cả đời này- ngoảnh lại thấy mình vẫn là cô dâu đẹp nhất!
Xem thêm
Diệp Tử Mộc
(Theo congluan.vn)
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.