Đó là khoảng thời gian tôi mới ra trường, nhờ quen biết nên bố mẹ tôi xin được cho tôi vào làm trong một cơ quan hành chính nhà nước. Mọi người chào đón tôi bằng những nụ cười thân thiện và cởi mở, tôi tưởng rằng họ thật tâm với tôi nên tôi sống rất thật. Trong cơ quan, mỗi tôi là người tốt nghiệp chính quy, đúng chuyên ngành nên so về bằng cấp và tương lai hơn hẳn những người khác, chính vì vậy tôi không ngờ tôi đã trở thành đối tượng bị kèm cựa ngay từ những phút đầu tiên.
Tôi được giao cho một chị trong cơ quan phụ trách hướng dẫn, lúc nào chị cũng nhẹ nhàng, cười nói thân mật với tôi khiến tôi quý chị nhiều lắm. Mãi sau này tôi mới biết, chị chỉ nhẹ nhàng ngọt ngào để sai tôi làm tất cả những việc linh tinh mà chị phải làm như rửa cốc chén, quét dọn phòng, đổ rác hay phô tô văn bản. Chị không hề dạy tôi một chút gì về chuyên môn, nhưng vẫn đi “khen” tôi làm tốt mọi việc. Tôi những tưởng thế là mình giỏi, nhưng thật ra chị đang ngấm ngầm đẩy tôi xuống vực mà tôi không biết.
Sau khoảng thời gian tập sự tôi vào trót lọt, đến khi chị tranh chức phó phòng, lúc này chị ngọt nhạt nịnh tôi nhiều lắm, tôi cứ nghĩ rằng chị tốt với mình nên ra sức ủng hộ chị. Trước cuộc họp còn đề cử chị mà không hề biết nhiều ánh mắt không hài lòng. Sau khi chị lên được phó phòng, tôi đảm nhiệm vị trí cũ của chị, lúc này tôi mới phát hiện ra rất nhiều công việc chị giải quyết sai, nhưng khi những việc sai của chị bị phát hiện chị sẵn sàng đổ hết lên đầu tôi và bảo rằng vì tôi mới, chuyên môn yếu nên làm sai. Rồi đi đến đâu chị cũng chê tôi không biết làm, làm việc chậm chạp, và chị phải làm thay rất nhiều nhưng trên thực tế thì chị chỉ việc ngồi ký còn mọi thứ tôi phải gồng mình lên làm cho chị. Chẳng qua vì tôi phát hiện ra nhiều lỗi sai của chị nên chị muốn dìm tôi xuống.
Lúc đó, tôi vẫn chưa nhìn thấu tâm can người đàn bà hiểm độc này, tôi lại đem chuyện tâm sự với một đứa bạn đồng nghiệp trong công ty. Nó hơn tuổi tôi, vào trước tôi một năm nhưng vì quen gọi bạn từ đầu nên vẫn gọi bạn. Nó lắng nghe và cũng tỏ ra bức xúc lắm, tỏ thái độ không thể chấp nhận được. Được người đồng cảm, tôi bắt đầu kể lể hết tất cả mọi việc với nó, tôi thấy nó ngọt ngào, gần gũi, giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi cũng sống thật tâm vì nó và nghĩ rằng không phải ai cũng xấu.
Nhưng rồi, tôi không ngờ tất cả những gì tôi tâm sự lại đến tai người chị kia, nó chính là tay trong của chị ấy và cùng phe cánh với chị. Nó ngấm ngầm thăm dò để cho tôi nói hết tất cả mọi bức xúc, bực bội để nó đem hớt lẻo với bà chị để lấy lòng. Chính nó, đang muốn có vị trí mà tôi đang làm, nên nó ra sức để đẩy tôi khỏi vị trí đang có.
Tôi chỉ vỡ òa tất cả khi mình nhận bảng phân công lại nhiệm vụ do lãnh đạo phòng soạn thảo. Tôi bị đẩy xuống vị trí gần như là “tạp vụ” của cơ quan, trừ vài phần việc chuyên môn chẳng mấy quan trọng. Tất cả mọi việc linh tinh trong cơ quan tôi phải làm hết, từ việc phô tô, phát hành văn bản cho tất cả các bộ phận đến việc dọn dẹp bàn ghế. Còn đứa bạn khi xưa thì thay thế vị trí của tôi, nó quay ngoắt thái độ với tôi, coi thường khinh bỉ tôi ra mặt rồi bắt đầu công khai việc thân thiết với bà chị phó phòng.
Thấy tôi bức xúc, anh đồng nghiệp quay sang hướng dẫn rồi động viên tôi cố gắng. Tôi lại như người được cứu sống, bao ấm ức được thể bộc lộ hết. Nhưng tôi không ngờ, anh đồng nghiệp ấy lại là người đang cạnh tranh chức phó phòng với bà chị kia, nhưng vì chị kia nham hiểm hơn đã nhanh chóng lợi dụng tôi để lên chức, giờ đây anh đang muốn trả thù. Anh khuyên tôi nên tập hợp hết các chứng cứ làm sai của chị ta lại và trình lên trưởng phòng, không thể để phải chịu ấm ức như vậy. Tôi làm theo và kết quả là uy tín của chị ta bị giảm sút và lao đao, rồi chị buộc phải chuyển công tác sang một cơ quan khác mặc dù vẫn ở vị trí phó phòng. Hiển nhiên anh kia lên, nhưng anh ta đề phòng tôi mọi mặt và cô lập tôi khiến tôi chơi vơi giữa tất cả.
Lúc này, tôi mới hiểu ra, không có thứ gọi là tình bạn, là anh, chị, em trong môi trường công sở, ở nơi này chỉ có duy nhất “đồng nghiệp” và cũng chính là “đối thủ”. Tôi bắt đầu sống “giả tạo” và “thủ đoạn” hơn, sau một thời gian dài cắn răng chịu đựng làm việc linh tinh tôi đã được cất nhắc lên vị trí khác có chuyên môn hơn một chút. Lúc này, tôi đã cố gắng làm việc, không tin vào bất cứ một ai, đề phòng với tất cả và sẵn sàng “chơi xấu” bất cứ ai “chơi xấu” tôi.
Có lẽ nhiều người không đồng ý với quan điểm của tôi, nhưng thật sự tôi muốn chia sẻ bởi lòng người hiểm ác, biết người biết mặt khó biết lòng. Các bạn sinh viên mới ra trường, kinh nghiệm sống còn ít, suy nghĩ còn giản đơn, vì vậy các bạn phải chú ý ở môi trường công sở không bao giờ tồn tại khái niệm “bạn”.
Hoàng Anh
Nguồn:
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.