“Làm giàu không khó, mà là…rất khó”!

“Làm giàu không khó, mà là…rất khó”!

 

Tôi hiện tại vừa tốt nghiệp thạc sỹ chuyên ngành Quản trị kinh doanh và thất nghiệp.    

 Ngày còn nhỏ tôi đã thích làm kinh doanh, thích kiếm tiền từ những phi vụ nho nhỏ như bán nịt chun, cho thuê truyện tranh…những thứ mà tôi có sẵn và là hàng hiếm để bán cho tụi bạn, những đồng tiền kiếm được khi ấy khiến tôi thấy hạnh phúc lắm, tôi nuôi ước mơ sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành một doanh nhân chứ không phải kẻ đi làm thuê cho ai khác.  

Nhà tôi không giàu, không nghèo, bố mẹ đủ sức để nuôi tôi ăn học nên người, tôi cũng là đứa học khá. Chuyện học hành có lẽ cũng là một nước cờ sai lầm của tôi khi tôi quá chú trọng vào việc học, phần vì bị ám ảnh bởi chuyện phải học giỏi để mát mặt bố mẹ và cả bản thân mình nữa, nên tôi dồn sức cho việc học mà không bổ sung kĩ năng mềm cho mình khi còn đi học, mà điều đó hồi tôi còn nhỏ tôi làm rất tốt!

“Làm giàu không khó, mà là…rất khó”!

Học xong cấp 3, tôi thi đỗ Thương Mại, khoa quản trị kinh doanh, ước mơ làm sếp của tôi vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai. 4 năm đại học tôi lại học như trâu vì muốn có một tấm bằng giỏi để lấy được học bổng du học nước ngoài, hoàn thành ước mơ trở thành doanh nhân của mình trong một ngày không xa. Khi đi học mấy đứa bạn trong lớp tôi cũng tranh thủ kinh doanh kiếm thêm như bán đồ online, đứa nào khá về IT thì buôn đồ tàu trên mạng…nhìn chung cũng là những bạn rất có đầu óc kinh doanh. Nhưng tôi không thích kiểu kinh doanh vặt vãnh như thế, thời gian rảnh tôi viết ra một bản kế hoạch phát triển một dự án rau sạch mô hình mới mà tôi nghĩ là rất khả thi. Tôi chắc mẩm nếu dự án này đi kêu gọi đầu tư thì chắc chắn mọi người sẽ ủng hộ, tôi tìm các kênh đầu tư, chịu khó đi dự hội thảo về cơ hội kinh doanh để tìm kiếm nhà đầu tư cho dự án của mình và mở rộng mối quan hệ.

Ra trường, tôi bắt tay vào việc triển khai dự án mô hình rau sạch thì mới phát hiện ra mình đã sai ở khâu cơ bản: Vốn! Vốn ở đâu ra khi mà các nhà đâu tư mà tôi từng nghĩ là họ sẽ lao vào dự án của tôi thì thực tế chẳng ai quan tâm đến bản kế hoạch ấy và coi nó là vớ vẩn.

Tôi không buồn vì họ phủ nhận sự cố gắng và tiềm năng của bản kế hoạch, tôi chỉ buồn vì mình không có vốn. Sinh viên vừa ra trường, lấy đâu ra hàng trăm triệu để làm bây giờ? Bố mẹ thì cứ thúc giục chuyện đi xin việc khiến tôi phát bực, tôi lại càng phải chứng minh cho bố mẹ thấy tôi là một doanh nhân chứ không phải kẻ đi làm thuê, nhưng chứng minh thế nào đây?

Tôi tham gia cả mạng lưới bán hàng đa cấp với mục đích tìm những nhà đầu tư tiềm năng để đầu tư vào dự án rau sạch của mình, nhưng những ứng viên trong môi trường này toàn những bạn trẻ không có tiền, người có tiền thì họ lại bị rót mật vào tai để đầu tư sản phẩm ở đó để sinh ra lãi siêu lợi nhuận cơ. Nói thật, nếu mà tin vào cái mạng lưới bán hàng rởm ấy như thế thì thà đầu tư vào mô hình rau sạch của tôi còn hơn.

Gần một năm tôi lao vào nghiên cứu thêm sách vở và mô hình rau sạch ở Việt Nam, tôi nhận ra xu hướng của người Việt là thích sự tiện lợi, vẫn là “nhất cận thị nhị cận giang” người ta toàn có xư hướng mua hàng rong, chợ gần nhà vì nó tiện lợi, giờ rau sạch của tôi phải phân phối được đến đó thì mới ra chuyện được, tôi lại tính kế, và lại bế tắc vì thiếu vốn!

Bài toán vốn khiến tôi phát điên, tôi thậm chí nhớ cả nhân viên ngân hàng tư vấn vay vốn nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu, bố mẹ thì chắc chắn không đưa sổ đỏ để tôi cầm cố và còn mắng cho tôi một trận cái tội “vĩ cuồng” ảo tưởng, tôi mệt mỏi thực sự trong công cuộc làm giàu không khó!

“Làm giàu không khó, mà là…rất khó”!

Gần một năm không làm ra tiền mà chỉ lao đi tìm nhà đầu tư, tôi bắt đầu thấy không ổn. Bạn bè đi làm kiếm ra tiền hết cả, chỉ còn số ít chưa có việc làm như tôi. Tôi muốn tìm một người cùng chí hướng để kinh doanh nhưng ai cũng có kế hoạch của riêng minh. Cực chẳng đã, tôi rơi vào trạng thái hoang mang với bản thân? 16 năm học tôi vẫn nuôi nấng cái ý định đó, nghiêm túc với nó, tại sao không một ai tin tưởng? Bố mẹ thì giục tôi đi làm, không phải tôi không muốn làm mà là tôi không thích đi làm thuê nên tôi muốn tìm cho mình một cơ hội khác: học lên cao học để xem có cơ hội nào cho mình không? Tôi vẫn nuôi ý định làm giàu không khó, trở thành doanh nhân!

Thời gian hơn hai năm trôi vèo cái, những người bạn học cùng tôi đa phần là mở công ty, họ cũng muốn tôi về làm cùng, tất nhiên là dưới trướng họ, điều đó khiến tôi không hài lòng bởi vì nếu tôi xác định đi làm thuê cho người khác thì tôi đã đi làm từ lâu rồi!

Tốt nghiệp xong, một bản kế hoạch mới được đưa ra, xây dựng mô hình xuất khẩu lao động kiểu mới do tôi được tiếp cận với một số du học sinh bên Nhật về. Chuyện dài dòng nhưng tôi chốt lại là bài ca vốn vẫn khiến tôi như bị chặt mất chân khi chạy vào đường đua khởi nghiệp.

Cho đến giờ, tôi vẫn không hiểu mình đã tính toán sai ở đâu? Là do nhận thức không muốn làm dân chỉ muốn làm quan của mình hay do bản kế hoạch của tôi có vấn đề thật? Làm cách nào để gây dựng lòng tin từ mọi người, kêu gọi và thu hút đầu tư? Tôi thấy bế tắc trên con đường khởi nghiệp quá! Làm giàu không khó mà thực sự là quá khó…

Tùng Anh
 

 

 

Nguồn:

Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.