Nếu tôi chết, hãy chôn tôi vào ngày mùng 8 tháng 3
Hầu như tất cả đàn ông trên thế giới đều tuyệt vọng khi biết rõ rằng mình sẽ chết một cách tầm thuờng và vô bổ.
Kẻ thì do tai nạn giao thông, kẻ thì do xơi thức ăn nhiễm độc, do uống ruợu say tự gây nên thảm họa. Đa số lả dần đi trên giường, con cái quay xung quanh buồn bã vì tài sản để lại chả đáng bao nhiêu.
Vì vậy, khao khát đuợc hy sinh một cách anh dũng được dư luận nhắc tới ồn ào và hùng tráng là khao khát chính đáng cháy bỏng của toàn thể đấng mày râu.
Nhưng thực hiện chuyện ấy hoàn toàn không phải dễ, vì cần phải làm đuợc thứ gì đó phi thường, kiểu như giết mấy trăm quân thù trong chiến đấu, cứu được một đoàn tàu hỏa sắp đổ kềnh, hay đoạt chừng ba bốn giải Nobel.
Tuyệt vọng!
Tuy nhiên Lê Hoàng không ngốc như thế. Hắn biết một điều rất có giá trị: Đó là hãy chọn băng hà vào đúng hôm mùng 8 tháng 3.
Về mặt khoa học, mùng 8 tháng 3 giống hệt bao nhiêu ngày khác trên trái đất này. Nghĩa là mặt trời cũng mọc, chim chóc cũng bay, mèo kêu meo meo và vịt vẫn kêu cạp cạp. Nếu nhìn qua loa, chả có gì thay đổi cả.
Nhầm to!
Mồng 8 tháng 3 là ngày phụ nữ. Trong 24 giờ đồng hồ thiêng liêng và khủng khiếp đó, phụ nữ cơ bản cần gì?
Chỉ những kẻ điên mới tưởng các bà, các cô cần mấy bông hoa hồng mua vội vã, đuợc băng bó sơ sài rồi tặng một cách qua loa.
Chỉ có những chàng ngốc mới nghĩ các cô các bà cần dẫn đi ăn ở những nhà hàng có thắp nến lờ mờ cùng chai rượu vang ủ rũ, đặt bừa cạnh đĩa rau xào.
Chỉ đàn ông nhạt nhẽo mới tin phụ nữ công ty cần mấy lời chúc tụng giống nhau và một buổi karaoke do đàn ông nhăn nhó góp tiền.
Không. Quyết không!
Ước mơ dữ dội nhất và cháy bỏng nhất của các bà, các cô toàn thế giới hôm đó là muốn đàn ông phải ra sức nếm trải việc nhà.
Họ muốn đàn ông hãy thử một lần trong đời, vừa rửa bát đĩa sạch bóng, lau chùi sàn và cầu thang còn sạch bóng hơn, mang chút tiền còm đi chợ, vật lộn mua thức ăn về với giá cắt cổ.
Sau đó vừa rửa rau, vừa vo gạo, vừa châm bếp ga xộc xệch, vừa đá con mèo lải nhải kêu la.
Tiếp theo lặc lè vác chậu quần áo lên sân thượng, mang nồi thuốc lên cho mẹ chồng, khuân bô xuống cho em bé, tay phải cầm chai xịt muỗi, tay trái cầm gói xà phòng, đầu cắm cái lược gãy răng, chân đi đôi dép mòn trơ đến móng…
Cư thế, lại tung hoành trong căn hộ chung cư chật chội hoặc trong căn nhà phố cấp ba mua chưa trả góp hết ngân hàng.
Đấy, gần 90% phụ nữ muốn đàn ông hãy nếm mùi các lao động khổ sai thầm kín và đau thương như thế, để họ đừng có vác mặt lên khi mang tiền về nhà hoặc nhăn nhó quay đi khi thấy vợ không thơm phức.
Phụ nữ tin một cách sắt đá chỉ cần trải qua 24 giờ khắc nghiệt đó, đàn ông sẽ phải tắt thở.
Cho nên nếu lão Lê Hoàng lăn quay ra chết đúng ngày 8/3, phụ nữ toàn quốc không để cái chết ấy trôi qua uổng phí, trôi vào sự vô danh.
Họ sẽ hét lên với toàn thể nhân loại rằng: Đấy, một kẻ đẹp trai như thế, nhiều dũng mãnh như thế và có cái mồm dẻo dai như thế chỉ làm việc nhà một buổi đã kiệt sức đến tận cùng!
Đó là một chân lý sáng ngời, một bằng chứng không thể phủ nhận rằng việc nhà vô cùng nặng nhọc, tàn phá thể xác và tâm hồn khốc liệt đến cỡ nào.
Đàn ông phải thấu hiểu điều này và hãy đứng nghiêm, ngã mũ ,tất nhiên không phải truớc linh cữu Lê Hoàng mà trước sức lao động bao năm qua của phụ nữ chúng tôi.
Đàn ông thà chết chứ không bao giờ vào bếp
Tuy nhiên, phe đàn ông hoàn toàn nghĩ khác. Theo họ, trai tráng sinh ra để làm những việc dời non lấp bể, nghiêng nước nghiêng thành.
Đàn ông cần lái phi thuyền lên mặt trăng, phát minh ra tàu ngầm nguyên tử, ngồi trong phòng tổng giám đốc hét vào máy điện thoại hay vừa vẫy tay vừa bước lên phát biểu trên diễn đàn.
Nếu ít nhất cũng vừa uống hết mười chai bia, vừa ăn đến tận cùng hai cân lòng lợn, đưa ra ý kiến quyết định xem ai nên làm tổng thống Mỹ kì này…
Nói chung, đàn ông muốn làm những việc lẫm liệt phi thường, nếu không làm đuợc thì cũng chỉ nghĩ đến những việc phi thuờng lẫm liệt.
Đấng nam nhi thà chết chứ không thể vùi thân trong đống quần áo chưa giặt hay mớ bát đĩa chưa lau.
Do đó, khi tên Lê Hoàng từ trần ngày 8/3 , tất cả đàn ông sẽ gào lên: Thấy chưa, anh ấy thà hy sinh chứ không mó tay vào bất cứ cái gì trong bếp, anh ấy thà ra đi mãi mãi chứ không chịu khuất phục bởi đám xoong nồi.
Lê Hoàng yêu cuộc sống, thậm chí yêu một cách điên cuồng nhưng không vì thế để cuộc sống của mình chìm trong đại duơng nội trợ.
Sự ra đi của Lê Hoàng là một bằng chứng hùng hồn về quyết tâm sắt đá của một đàn ông thà chết vì việc lớn chưa làm còn hơn sống với những việc nhỏ kẻ nào làm cũng được.
Một gã trai xưa nay thường lén lút bênh vực phụ nữ, đã đôi lần phản bội anh em mà còn cư xử như thế thì các bà các cô chớ có lèo nhèo.
Tóm lại, cái chết của Lê Hoàng sẽ làm rung động cả hai phe lần đầu tiên trong lịch sử. Đàn ông và đàn bà đều có một tấm guơng sáng chói để minh họa khao khát của mình.
Lê Hoàng không cần cặp với đại gia, không cần chia tay ca sĩ nổi tiếng, và tất nhiên cũng không chút lộ hàng, bỗng trở nên một sự kiện truyền thông vĩ đại. Thử hỏi có mấy ai trên đời may mắn thế, thử hỏi có vĩ nhân nào đuợc ca tụng bởi cả hai bên?
Rõ ràng, con người sống thế nào không quan trọng, mà quan trọng là tìm được thời gian thích hợp ra đi.
Cho nên xin nhắc lại: Nếu tôi chết, hãy chôn tôi vào ngày mùng 8 tháng 3!
Nguồn: Theo Trí thức trẻ
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.