Chúng tôi là bạn học cùng khóa, biết và yêu nhau từ khi còn là sinh viên năm 3. Sau khi ra trường, ổn định công việc, chúng tôi đã làm đám cưới. Theo lẽ thường thì cuộc sống mới sẽ ấm áp, hạnh phúc lắm trong thời gian bắt đầu cuộc sống mới này. Vậy mà ngay từ những ngày đầu tiên tôi đã có linh cảm cuộc sống của tôi ở phía trước thật nhiều trắc trở khi lỡ tay làm vỡ bình hoa đúng đêm tân hôn ngày hôm đó.
Vừa cưới được 1 tuần thì chồng nhận lịch đi công tác nước ngoài 2 năm. Thật lòng mà nói tôi không hề muốn phải xa chồng nhưng cũng không muốn vì tôi mà sự nghiệp của anh dang dở. Giấu đi sự buồn tủi, giấu đi những giọt nước mắt của sự nhớ thương, tôi vẫn luôn ủng hộ, động viên chồng để hoàn thành chuyến đi công tác sắp tới.
Cuộc sống lẻ bóng của tôi cứ thế diễn ra, chỉ khác mọi người là tôi đã được tổ chức 1 đám cưới trước đó, và đã được pháp luật công nhận, rằng đã có một người chồng. Sau khi chồng bay, tôi phải ở trọ 1 mình trên Hà Nội để tiếp tục đi làm.
Nhiều lúc chán nản, muốn về quê ở cùng mọi người cho đỡ tủi thân nhưng rồi lại tự động viên mình phải cố gắng vượt qua. 2 năm chờ đợi mòn mỏi, 1 mình thay chồng làm tròn bổn phận đối với cha mẹ, họ hàng 2 bên. Cứ tưởng thấy vợ chịu nhiều thiệt thòi thì chồng về sẽ càng thương vợ hơn. Vậy mà..
2 năm công tác cũng kết thúc, anh trở về. 2 năm – một khoảng thời gian không hề ngắn cho sự chia xa. Tôi thì đếm ngược từng ngày để được gặp chồng, được cảm nhận từng hơi thở ấm áp nơi anh. Vậy mà những gì tôi nhận được là sự thờ ơ, lạnh lẽo. Tôi hụt hẫng và buồn chán hơn bao giờ hết mà không biết lý do là gì, không biết tôi đã làm gì sai để anh phải đối xử với tôi như thế?
Chồng về nước, cả nhà thi nhau giục giã tôi chuyện bầu bí mà không biết vợ chồng tôi đang trục trặc. Giận chồng là thế nhưng tôi vẫn luôn mong mỏi được gần chồng, vậy là tôi cứ nhục nhã chờ đợi như thể chờ mong 1 sự ban phát nào đó trong chuyện tình cảm để mong có được một mụn con với anh.
Chuyện chồng bồ bịch mãi sau này tôi mới được biết chính xác qua 1 người bạn. Bồ của anh ta chính là cô đồng nghiệp trẻ trung cùng chuyến công tác đó. Họ đã qua lại với nhau 2 năm nay và bây giờ vẫn tiếp tục và ngày càng thắm thiết hơn.
Cô bạn tôi cũng làm cùng tòa nhà với chồng tôi và ả nhân tình của anh. Cô ấy đã chụp được cả ảnh họ ôm ấp nhau trên sân thượng của tòa nhà đó để cho tôi làm bằng chứng.
Thấy mọi chuyện không thể chối cãi, chồng tôi có vẻ ăn năn và nói lời xin lỗi kèm giải thích: “Anh xin lỗi vì đã không phải với em trong thời gian qua. Nhưng anh ngoại tình cũng 1 phần là biết kết quả khám tổng thể đợt đi nước ngoài đó, bác sĩ nói anh khó có con nên anh mới thành ra chán nản mà cặp bồ như thế!”.
Lời thú nhận của chồng không biết phần trăm sự thật là bao nhiêu nhưng cũng đủ làm tôi không thể đứng vững trên đôi chân của mình vì choáng váng và quá khổ đau.
Trời đất như quay cuồng đảo điên vì tận tai nghe chồng thú nhận ngoại tình. Tôi biết phải làm sao để đủ mạnh mẽ vượt qua chuyện này? Lời thú nhận đó là thật thì cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng sẽ sớm kết thúc vì tình cảm đã rạn nứt lại thêm chuyện khó có con của chồng thì làm sao có thể cứu vãn? Còn nếu không thì tôi đã bị lừa một vố thật đau, bị phản bội một cách trắng trợn mà chưa biết phải giải quyết thế nào.
Nguồn: Theo ngoisao
Bài viết được thành viên sưu tầm và đăng tại:
ChaMeCuaCon.com – Trang web chia sẻ kinh nghiệm về sức khỏe và làm đẹp.